So với chuyện Lê Hạo Khương có biến thành tang thi hay không, Lâm Mặc càng xoắn xuýt xem làm sao để rời khỏi đây.
Cái nhà kho chứa gỗ này thoạt nhìn thì vững chãi, nhưng lượng tang thi bên ngoài cũng không ít. Nếu chúng thật sự cứ bám lấy không buông, e là chống đỡ không lâu. May mắn mạt thế mới bắt đầu, nếu là mười năm sau thì cái nhà kho này chỉ cần bị một tang thi hệ phong thổi nhẹ một cái cũng sập.
“419, nếu tôi chết trong lúc làm nhiệm vụ thì sao?”
[Hệ thống sẽ không cung cấp cho ký chủ một cơ thể khác. Nếu cậu chết, nhiệm vụ thất bại, lập tức truyền tống khỏi thế giới.]
Lâm Mặc thở dài, trong lòng tự hiểu rõ vẫn có chút thất vọng. Vì sao trong truyện khoái xuyên các ký chủ có đủ các loại bàn tay vàng, không lo sợ chết, tới lượt cậu thì chẳng có cái gì thế này. Ngay cả hệ thống thương thành cũng là do giao dịch với các ký chủ khác, cho nên không tồn tại mấy buff nghịch thiên như “thân thể bất tử” hay “hào quang vạn nhân mê” vân vân. À quên cậu cũng có được dùng thương thành tại thế giới này đâu.
Xem ra không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Cùng lắm thì lại liều mạng, ở thế giới đầu tiên cậu cũng đâu có thương thành, vẫn sống khỏe đó thôi. Lâm Mặc lặng lẽ vạch ra một kế hoạch trong đầu.
Tầm hai ba tiếng trôi qua, cơn sốt của Lê Hạo Khương cũng dần lui bớt. Lâm Mặc biết đó là dấu hiệu hắn sắp thức tỉnh dị năng thành công.
“Anh ổn chứ?”
“Nước...” Lê Hạo Khương thều thào, sau đó dường như chợt nhớ ra tình hình hiện tại liền im bặt.
Lâm Mặc cảm thấy tình hình bên ngoài không ổn, dù sao Lê Hạo Khương cũng đã tỉnh, xem ra không nên chần chừ thêm. Cậu nhanh chóng phác họa kế hoạch cho hắn, hy vọng hắn còn đủ tỉnh táo để hiểu cậu đang nói cái gì.
“Tôi sẽ đi ra ngoài đánh lạc hướng bọn chúng. Anh ở yên trong này, đợi khi nào bên ngoài không còn tang thi thì nhanh chóng chạy ra ngoài leo lên xe, chạy xe đi trước...”
“Tôi sẽ không bỏ cậu ở lại!”
Lâm Mặc còn chưa viết xong, Lê Hạo Khương đã vội vàng nắm lấy tay cậu. Do ảnh hưởng từ cơn sốt, mặt hắn vẫn còn hơi hồng hồng, viền mắt có chút ửng đỏ như sắp khóc. Nhìn tình cảnh này, Lâm Mặc cảm thấy càng giống như cậu bỏ hắn lại chứ không phải kêu hắn bỏ cậu lại.
“Tôi không bảo anh bỏ tôi ở lại.” Lâm Mặc bất đắc dĩ giải thích, “Anh chạy xe ra khỏi Hạ Dương trấn khoảng 10km thì dừng ở đó chờ tôi.”
Không phải Lâm Mặc muốn tự đề cao bản thân, nhưng nếu cậu không đi theo thì Lê Hạo Khương chỉ cần ba ngày là lạnh xác. Chân hắn bị gãy còn chưa lành, sau lưng lại chịu thêm mấy vết thương mới. Cậu mà thực sự kêu hắn rời đi mới là hại hắn.
Lê Hạo Khương cũng không ngốc. Hắn lờ mờ hiểu được dự định của Lâm Mặc, dù vậy trong lòng vẫn rất sốt ruột. Tay trái hắn đặt trên mặt đất hơi nắm lại, môi mím thành một đường thẳng tỏ vẻ chủ nhân của nó đang vô cùng khó chịu.
“Dù vậy kế hoạch vẫn quá nguy hiểm.”
“Sẽ không, an tâm đi. Tôi sẽ gặp lại anh trên đường trước khi hoàng hôn xuống.”
Kỳ thực chính bản thân Lâm Mặc cũng không tin tưởng những lời này lắm, nhưng ý chí thế giới nói thế nào cũng là đồng nghiệp hiện thời của cậu, hẳn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua đi.
Thời gian không còn nhiều. Trông thấy Lê Hạo Khương vẫn còn định phản đối, Lâm Mặc liền nhanh tay bịt miệng hắn lại. Cậu học tập các nhân vật chính dùng ánh mắt hết sức chân thành của mình nhìn hắn, cho hắn biết hãy tin tưởng ở mình.
... Bất quá Lâm Mặc quên mất hiện tại cậu còn đang đeo kính đen, thành ra Lê Hạo Khương chẳng thấy gì sất.
Kho chứa gỗ không thiếu nhất chính là gỗ. Lâm Mặc tùy tiện chọn một thanh gỗ dài vừa tầm dùng làm nạng tạm thời thay cho cây nạng đã vứt lại ở nhà Lê Hạo Khương, ném nó sang bên cạnh hắn. Thứ gì cần thiết đều đã chuẩn bị đủ, cậu phải bắt đầu hành động thôi.
Vì vậy Lê Hạo Khương chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Lâm Mặc phá ổ khóa bên trong chạy ra ngoài, đóng sầm cánh cửa lại. Hắn nghe thấy tiếng tang thi gào rú bên ngoài, rồi âm thanh xung quanh kho chứa gỗ dần dần giảm xuống. Tiếng bước chân gấp gáp ngày càng xa. Mãi đến khi không còn tiếng động nào, hắn mới dám đẩy cửa bước ra, chạy hết tốc lực đến phía chiếc xe.
Lúc này đây điều tốt nhất hắn có thể làm chính là nghe theo lời Lâm Mặc. Lê Hạo Khương cắn răng chịu đựng vết thương nứt toác sau lưng nhấn ga chạy đi. Chiếc xe lao nhanh vun vút trên đường.
Từ trong xe thỉnh thoảng hắn vẫn nghe thấy từ phương hướng ngược lại truyền đến một vài tiếng động. Lê Hạo Khương biết Lâm Mặc vì để mình có thể thuận lợi chạy trốn nên đã dẫn đám tang thi theo hướng ngược lại. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa cậu sẽ càng tốn nhiều công sức để chạy thoát khỏi chúng hơn.
Chiếc xe chạy một mạch không ngừng nghỉ, đến khi rời khỏi địa phận thuộc Hạ Dương trấn 10km như Lâm Mặc căn dặn mới ngừng lại. Thời điểm xe đỗ lại bên đường, Lê Hạo Khương như mất hết sức lực ngã xuống sang một bên.
Xung quanh Lâm Mặc có quá nhiều chuyện bí hiểm. Nhưng giờ phút này hắn chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm những chuyện đó. Lẽ ra hắn nên chết đi trong cái nhà kho đó, hoặc bị đem ra làm mồi sống dụ dỗ tang thi thay vì Lâm Mặc. Ai cũng biết rằng nếu bị tang thi cào hoặc cắn trúng đều không thoát nổi số phận biến thành tang thi.
Lâm Mặc không cần phải như vậy... Cậu không nên làm nhiều điều như thế vì hắn! Lê Hạo Khương bất lực thở hổn hển nhìn lên phía trần xe. Một kẻ vô dụng như hắn, căn bản không nên khiến cậu vướng bận như vậy.
Thời gian trôi qua, mặt trời dần dần buông xuống mà Lâm Mặc vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Trái tim Lê Hạo Khương như chìm trong hố băng, ánh mắt theo từng giây trôi qua càng thêm lạnh lẽo. Mu bàn tay hắn nổi gân xanh, hai hàng lông mày cũng không tự chủ được mà nhíu chặt nhìn về phía xa xăm.
Càng lúc hắn càng cảm thấy hối hận. Lẽ ra lúc ấy hắn nên cản cậu lại! Cái gì mà dẫn dụ tang thi! Một Lâm Mặc nhỏ bẻ có thể chống chọi nổi sao! Rơi vào giữa đám tang thi như vậy, kết cục chỉ có thể một... Tâm trạng Lê Hạo Khương chùng xuống, cơ thể không nhịn được run lên.
Nếu Lâm Mặc đã chết, hắn sống để làm gì? Dù sao trong vòng hai mươi tư giờ hắn nhất định sẽ biến thành tang thi, chi bằng tự mình kết liễu còn hơn.
Dẫu vậy, vẫn rất muốn được gặp lại cậu một lần cuối. Lê Hạo Khương luyến tiếc đặt tay lên tấm cửa kính, giống như phía sau lớp kính ấy chính là Lâm Mặc. Hắn đã hạ quyết tâm sẽ tự sát, thà chết dưới dạng con người còn hơn mất đi lý trí tấn công cậu. Chỉ một lần nữa... Hắn chỉ cần gặp lại cậu một lần nữa!
Bầu trời đã tối đen như mực. Lê Hạo Khương gần như đã buông bỏ, thế nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế nhìn chăm chăm ra bên ngoài. Mỗi một phút trôi qua, hắn lại thầm tự nhủ chỉ thêm lát nữa. Cứ như thế kéo dài thành một vòng tuần hoàn vô tận.
Trong bóng đêm, một bóng hình mập mờ dần tiến đến. Lê Hạo Khương quên cả hô hấp, ánh mắt gắt gao dõi theo từng bước của đối phương. Hình bóng Lâm Mặc dần hiện ra từ trong đêm tối, tiến lại gần xe.
Lê Hạo Khương không chờ được, liền vội vã mở cửa xe bước xuống, mặc kệ cơn đau nhức ở cái chân gãy. Nào ngờ hắn còn chưa đi được vài bước, thân hình Lâm Mặc đột nhiên lung lay rồi đổ nhào xuống!
Hắn hoảng hốt không màng tất cả mà lao đến ôm lấy cậu, chỉ cảm thấy cơ thể trong tay kỳ quái. Vừa nhìn lại, đồng tử mắt hắn co lại, tim đến đập cũng không đập nổi!
Cánh tay trái của cậu đã hoàn toàn biến mất!
Vị trí lẽ ra nên tồn tại một cánh tay giờ đây trống không, lên đến tận bả vai. Hắn ngửi thấy mùi máu tanh tưởi, xúc cảm ươn ướt trong tay, không rõ là máu tang thi hay máu Lâm Mặc. Nhưng giờ phút này hắn nào còn nghĩ được nhiều như thế. Lê Hạo Khương run rẩy đỡ lấy Lâm Mặc khẽ nói: “Lâm Mặc? Cậu ổn chứ?”
Không nhận được câu trả lời càng khiến Lê Hạo Khương phát hoảng. Hắn nhanh chóng kéo cậu về xe, lôi hết toàn bộ đồ dùng y tế có thể lấy ra trong ba lô. Đầu óc hắn quay cuồng, tay chân run cầm cập chỉ sợ một động tác sai sẽ khiến người bên cạnh vỡ nát như pha lê.
Dưới ánh đèn vàng của xe hơi, lúc này Lê Hạo Khương mới nhìn thấy rõ thương tích của Lâm Mặc. Cánh tay trái của cậu bị cắt đứt, dấu vết để lại giống như do bị dã thú gặm cắn xé ra. Khắp người từ trên xuống dưới chỉ toàn máu là máu, quần áo rách nát để lộ ra cơ thể. Mà cũng lúc này đây Lê Hạo Khương mới nhận ra điều kỳ quái.
Vì Lâm Mặc luôn bọc lấy mình như quả cầu, hắn vẫn không chú ý đến ngoại hình thật sự của cậu. Nhưng giờ đây quan sát kỹ, cơ thể Lâm Mặc rõ ràng không giống người thường. Da cậu xám và tái nhợt, các cơ bắp cũng héo rút hơn so với thể trạng một người trưởng thành. Đặc biệt là máu từ các vết thương không mang sắc đỏ, ngược lại là màu đen đặc quánh.
Chiếc kính đen cậu vẫn luôn mang bị gãy một bên gọng. Lê Hạo Khương cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa tay cởi hết những thứ trên mặt cậu. Lúc ấy hắn mới sửng sốt nhận ra, cậu thế nhưng thiếu một bên mắt trái, mắt phải lại gần như lồi hẳn ra ngoài.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, Lâm Mặc rõ ràng trông giống một tang thi hơn một con người!
Suy nghĩ ấy vừa ập đến trong đầu Lê Hạo Khương, cảm xúc đầu tiên của hắn không phải hoảng sợ, cũng không phải lo lắng, mà là vui sướng.
Lâm Mặc là tang thi, hắn cũng sắp hóa thành tang thi. Như vậy có nghĩa hai người họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau?
Tang thi chỉ cần không bị tấn công vào đầu sẽ không chết, các vết thương cơ bản sẽ tự phục hồi. Bất quá có thể mọc ra lại tay hay không thì Lê Hạo Khương vẫn không rõ. Hắn chưa bao giờ nghiên cứu về tang thi, trước mạt thế thậm chí còn không tin vào sự tồn tại của loại sinh vật này.
Quả nhiên chỉ trong nửa canh giờ, các vết thương lớn nhỏ của Lâm Mặc đã ngừng chảy máu. Lê Hạo Khương cũng yên tâm hơn, lặng lẽ ngồi ở một bên ngắm nhìn cậu.
Cho dù là người hay tang thi, Lâm Mặc của hắn cũng thật đáng yêu... Lê Hạo Khương không nhịn được nghĩ như vậy. Cứ nhìn khung xương ấy xem, nhất định lúc còn sống là một mỹ nam.
Lấy thể chất tang thi, Lâm Mặc cũng không đau đớn gì, cho nên sau khi cơ thể tự phục hồi cậu cũng tự động tỉnh dậy theo.
Vừa rồi quả thực hung hiểm, suýt chút nữa bỏ mạng dưới móng vuốt con tang thi kia rồi. Đến giờ nghĩ lại Lâm Mặc vẫn còn thấy sợ đến muốn toát mồ hôi hột, đáng tiếc hệ bài tiết của cậu không còn hoạt động.
Sau khi rời khỏi kho chứa gỗ, Lâm Mặc liền y theo kế hoạch mà bỏ chạy dẫn dụ. Lúc ấy cậu không khỏi lệ nóng doanh tròng mà lần đầu tiên kích hoạt dị năng của mình: thu hút tang thi đến cắn chết.
Đám tang thi ban đầu còn đang phân vân nên chọn miếng thịt khô Lâm Mặc hay nhân loại tươi non mơn mởn kia, sau khi Lâm Mặc kích hoạt dị năng xong thì chẳng khác nào uống phải thuốc kích dục, đồng loạt gào thét chạy theo phía sau! Nếu không phải có 419 nói trước đó, cậu còn nghĩ rằng chúng muốn bạo cúc cậu chứ không phải ăn thịt cậu!
Lâm Mặc chạy vòng vòng Hạ Dương trấn, hết tránh né lại trốn chui trốn nhủi, kiên quyết không đối đấu trực diện với con tang thi biến dị đó. Đùa sao, cho dù chỉ một mình con tang thi đó cậu đã khó đối phó lắm rồi, huống hồ cả đàn tang thi như đang lên cơn thúc tình kia! Cho nên con tang thi biến dị sau một hồi chơi đuổi bắt không thành công, liền tức giận quyết định đánh hội đồng!
Cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay không, dị năng con tang thi kia là hệ tinh thần, vừa vặn khắc chế với ký chủ như Lâm Mặc. Hệ thống tường lửa của cậu do chủ hệ thống cung cấp, có thể đảm bảo an toàn không sợ bị ảo giác quấy nhiễu. Thành ra dị năng tinh thần coi như vô dụng với cậu.
Lâm Mặc ước chừng Lê Hạo Khương hẳn đã rời khỏi Hạ Dương trấn liền cởi bỏ dị năng. Ngay lập tức ngoại trừ con tang thi biến dị kia thì những con tang thi còn lại đều đứng im ngơ ngác như không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Không giống như tang thi biến dị, những con tang thi bình thường khác đều không có hứng thú với đồng loại. Lê Hạo Khương đã rời đi, Lâm Mặc không kích hoạt dị năng thì chẳng khác gì cái xác khô trong mắt chúng, thành ra chúng quay trở về trạng thái ngây ngốc lờ đờ như cũ.
Tang thi biến dị phát hiện dị năng của mình không ảnh hưởng được đối phương, đàn em của mình giờ cũng không tấn công đối phương nữa liền tức đỏ mắt, gào rú lên rồi tự xông vào dùng tay chân mà đấm đá!
Lâm Mặc có kinh nghiệm cùng trí tuệ, tang thi biến dị lại có thực lực mạnh hơn, hai bên thoạt nhìn thì bất phân thắng bại. Nhưng càng đánh thì rõ ràng lợi thế càng nghiêng về phía tang thi biến dị; những con tang thi khác dẫu không tấn công Lâm Mặc vẫn cứ vây xung quanh khiến cậu không dễ dàng bỏ chạy được. Ngược lại Lâm Mặc không thể đánh chết nó vì sợ cốt truyện bị lệch, lại không có cách nào xử lý mấy con tang thi vòng ngoài.
Kết quả cuối cùng khá thảm thiết. Lâm Mặc thoát được, nhưng bị tang thi biến dị cắn đứt một tay bên trái. Cậu cắn răng cắn lợi chạy trốn khỏi đó, cho dù trong lòng nguyền rủa ba đời tổ tông nhà con tang thi kia thì cũng chẳng làm được gì nó.
Bởi vì 419 cho cậu biết tay cậu vẫn có thể mọc lại, Lâm Mặc mới dám liều dùng chiêu thằn lằn đứt đuôi mà bỏ chạy như vậy. Nhưng cụ thể khi nào mọc lại hoàn toàn thì không nói rõ, dẫu sao lúc ấy bận chiến đấu, ai rảnh đâu mà đọc kỹ hướng dẫn sử dụng cách mọc tay.
Thể chất của tang thi không biết đau, cho nên Lâm Mặc ngoại trừ thấy trống vắng một bên tay trái ra thì không có cảm giác gì nhiều hơn. Nào ngờ đâu khi cậu lết về được tới chỗ xe của mình, hệ thống lại đột ngột cắt đứt liên hệ của cậu với thế giới bên ngoài, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
“Đây là có chuyện gì?”
[Cậu bình tĩnh. Hiện tại hệ thống đang chữa trị vết thương cho cậu, sẽ tốn rất nhiều năng lượng. Trong thời gian đó cậu cứ tạm thời ngất đi sẽ tiết kiệm năng lượng hơn.]
“Rõ ràng trong truyện không có chuyện này!” Lâm Mặc lên tiếng phản đối. Trong tiểu thuyết tang thi sau khi bị thương sẽ tự động lành lại, nào có chuyện hệ thống phải dùng năng lượng chữa trị.
[Tang thi ở đây cho dù tự chữa trị cũng cần có năng lượng. Cậu có biết chúng lấy năng lượng từ đâu không?]
Lâm Mặc nghe thế trong lòng đã lộp bộp dự báo không ổn. Quả nhiên 419 không chút nể tình nói thẳng.
[Năng lượng đó được lấy từ việc ăn thịt người hoặc tinh hạch. Hiện tại cậu có viên tinh hạch nào sao? Còn ăn thịt người, cậu dám ăn Lê Hạo Khương không?]
[Vì vậy tôi không thể không phí năng lượng giúp ký chủ tự chữa trị! Cậu còn phàn nàn nữa là tôi khỏi chữa đấy!]
“À à... Ra là vậy... Cảm ơn.” Lâm Mặc xấu hổ đưa tay sờ sờ mũi, “Thế cần bao lâu để xong?”
[Năng lượng của hệ thống không thể phung phí, cho nên tạm thời tôi chỉ xử lý các vết thương bên ngoài thôi. Còn việc mọc tay...]
Nghe hệ thống kéo dài như vậy, Lâm Mặc lại một lân nữa cảm thấy có điềm chẳng lành: “Ha ha... Sẽ không lâu lắm đi?”
[Mọc lại hoàn chỉnh một cái tay tốn quá nhiều năng lượng. Theo tính toán của tôi sẽ mất khoảng mười năm để khôi phục lại.]
Mười năm! Con số này như sét đánh bên tai Lâm Mặc!
Mụ nội nó! Thời gian trong tiểu thuyết còn chưa đến mười năm, cậu sống được tới lúc đó sao!
Bảo là mọc hơi chậm, chi bằng nói thẳng ra là tàn tật vĩnh viễn đi! Đợi tay mọc xong thì xác cậu cũng phân hủy cho cây ăn rồi!
[Nếu cậu muốn nhanh hơn thì tự đi bổ sung năng lượng. Có điều lưu ý kỹ, cậu hiện tại là tang thi, chỉ có thịt hoặc tinh hạch của nhân loại mới thực sự bổ sung năng lượng cho cậu được. Tinh hạch của tang thi không cung cấp được bao nhiêu so với nhân loại đâu.]
Tóm lại hệ thống ngươi đang dụ dỗ ông gia nhập hội Cannibal chứ gì! Đừng hòng phá hủy tam quan của cậu!
[Tôi đang phân tích theo hướng khách quan, ký chủ muốn làm sao thì tùy. Chữa trị đã hoàn tất, cậu quay trở về với Lê Hạo Khương đi.]
Kết quả Lâm Mặc bị 419 không chút thương tình đá văng khỏi không gian hệ thống quay về với thế giới thực.
Vừa mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào chính là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Lê Hạo Khương. Trông thấy cậu cử động, hắn không nén nổi vui sướng trong giọng nói của mình vội vàng nhào qua: “Lâm Mặc, cậu sao rồi? Có chỗ nào không ổn không?”
Lâm Mặc lắc lắc đầu tỏ vẻ bản thân vẫn ổn. Cậu dùng một tay chống người ngồi thẳng dậy, đột nhiên có cảm giác kỳ quái. Dùng một con mắt còn sót lại nhìn quanh, Lâm Mặc phát hiện gọng kính đen tội nghiệp cùng cái khẩu trang dính máu đang nằm vất vưởng trên mặt đất cách đó không xa.
Mấy thứ đó nằm ở kia, vậy trên mặt cậu là gì? Lâm Mặc đưa tay lên sờ, thế nhưng không có gì che chắn cả!
Hèn chi cậu từ lúc tỉnh dậy đã thấy ánh mắt Lê Hạo Khương nhìn mình có chút kỳ lạ! Này không phải nói rằng hắn phát hiện ra cậu là tang thi sao!
Trông thấy Lâm Mặc luống cuống như sắp bỏ chạy, Lê Hạo Khương liền dùng tay chặn cậu lại. Trong lòng hắn như có lửa đốt, giọng nói cũng lạc hẳn đi: “Tôi biết cậu là tang thi rồi.”
Cả người Lâm Mặc cứng lại như bị bắt quả tang, tròng mắt phải xoay tròn tính kế, nội tâm lại gào thét không thôi. Làm sao đây làm sao đây?! Chết tiệt! Nếu biết trước lúc chữa trị bị ngắt kết nối thì cậu đã đi tìm một chỗ nào đó núp tạm cho tới khi chữa thương xong rồi!
Lê Hạo Khương đã biết cậu là tang thi, liệu hắn có còn muốn đi chung với cậu nữa không? Hay là cứ để hắn rời đi một mình rồi lén lút bám theo? Trong đầu Lâm Mặc nhanh chóng xoay quanh vài ý tưởng khả thi.
“Tôi sẽ không làm hại cậu... Không, ý tôi là tôi không ghét bỏ thân phận tang thi của cậu đâu!”
Hở?! Σ(“・ω・Ⅲ)
Dẫu biết thần kinh nhà khoa học của Lê Hạo Khương không giống người thường, Lâm Mặc cũng không nghĩ rằng hắn dám nói ra những lời điên cuồng như thế.
Cậu tự nhận bản thân không có hào quang quyến rũ gì, đôi bên mới ở chung với nhau vài ba ngày, tính ra cũng không xem như gắn bó sâu sắc. Hơn nữa nhan sắc của cậu thuộc dạng ma chê quỷ hờn, đến tang thi còn bị dọa khóc, nhân loại như Lê Hạo Khương khẳng định không khá hơn bao nhiêu. Rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin thốt ra những lời như vậy?
Ngược lại với Lâm Mặc còn đang tràn ngập nghi vấn, Lê Hạo Khương chỉ hận không thể moi tim đặt ra trước mặt cậu để thể hiện chân tâm. Hắn dùng hết vốn từ ngữ giao tiếp từ trước đến giờ để nói chuyện với Lâm Mặc: “Lâm Mặc, tôi đã bị tang thi cào trúng, nhất định sẽ biến thành tang thi. Tới lúc đó chúng ta có thể tiếp tục ở chung với nhau không có vấn đề gì!”
Anh trai à, bị biến thành tang thi mà sao trông anh vui vẻ thế? _(:3」∠)_
Khụ, thứ cho Lâm Mặc nói thẳng, hiện tại nhìn mặt Lê Hạo Khương hoàn toàn không có chút bất đắc dĩ đau buồn nào, trái lại càng giống chú rể chuẩn bị đợi cha sứ đọc diễn văn xong liền hô to “Con đồng ý!” hơn.
Bất quá cậu cũng có vài phần dở khóc dở cười. Lê Hạo Khương không ghét bỏ thân phận tang thi của cậu, là vì hắn cho rằng mình cũng sẽ biến thành tang thi đi? Nếu biết bản thân không những không tang thi hóa, trái lại còn thức tỉnh dị năng, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào.
May mắn là trong lúc Lê Hạo Khương lên cơn sốt, Lâm Mặc ngồi rảnh không có việc gì đã soạn ra trước một bài diễn văn giải thích cho hắn hiểu về dị năng sắp thức tỉnh, bây giờ đem ra giảng giải liền vừa vặn.
“Người bị tang thi cắn trong vòng hai mươi tư giờ sẽ biến thành tang thi. Nhưng có một số bộ phận nhỏ người nhiễm virus sẽ không bị tang thi hóa, trái lại thức tỉnh dị năng. Anh chính là người thuộc nhóm thứ hai ấy.”
“Dị năng?” Lê Hạo Khương lặp lại có chút ngơ ngác.
Hắn đương nhiên biết dị năng là gì. Lúc rời đi cùng đoàn xe quân đội, hắn từng trông thấy một vài thủ lĩnh cấp cao sử dụng dị năng để mở đường đánh tang thi. Trong nhóm người dân được giải cứu cũng có một số người mang theo năng lực kỳ lạ. Đặc điểm chung của bọn họ đều là thức tỉnh được năng lực này sau khi mạt thế xảy ra.
Tuy nhiên số lượng những người này quá ít, cho nên đều được xếp vào nhóm phần tử đặc biệt được bồi dưỡng trọng điểm, hắn không có cơ hội tiếp xúc qua. Mà những người sống sót lúc ấy đều có chung một mơ ước, đó chính là có thể thức tỉnh dị năng trở thành dị năng giả.
Khi đó hắn cũng từng mơ ước bản thân không còn là một phế vật vô dụng, có thể dùng dị năng chiến đấu chứ không đứng phía sau tránh né vô lực, bây giờ không ngờ lại thành hiện thực. Chỉ là khi giấc mộng này ập đến, hắn lại có chút không vui.
Trở thành dị năng giả, chẳng phải là không thể thành tang thi sao?
Trước khi biết thân phận thật sự của Lâm Mặc, Lê Hạo Khương nhất định sẽ không xoắn xuýt vấn đề này. Nhưng hiện tại biết rõ, hắn nhận ra nếu hắn trở thành dị năng giả, đồng nghĩa hắn không thể ở cùng với Lâm Mặc nữa.
Tang thi và con người chính là hai chiến tuyến đối lập nhau. Mà dị năng giả chính là những người tiến hóa, là kẻ lãnh đạo cho toàn bộ nhân loại. Thức tỉnh dị năng cũng tương đương gánh vác trên vai trách nhiệm tiêu diệt tang thi. Bảo hắn ra tay với Lâm Mặc, chi bằng biến hắn thành tang thi còn hơn.
Có điều trước khi làm rõ một vài thứ, hắn không thể mạo hiểm được. Bất quá cho dù kết quả ra sao, hắn với Lâm Mặc nhất định phải ở bên nhau!
Lâm Mặc cảm thấy Lê Hạo Khương dường như đã ngộ ra chân lý, trong lòng bừng nắng hạ sau đầu tỏa hào quang, gật gù tự khen bản thân tài giỏi tóm tắt được cả một vấn đề chỉ vỏn vẹn trong vài câu. Nếu biết hắn vẫn là người, chắc hắn sẽ không muốn ở bên cạnh một tang thi nữa đi?
Nghĩ vậy, cậu liền nghiêm túc đi nhặt cái mắt kính cùng khẩu trang đeo lên lại. Tuy hiện tại hai thứ này tả tơi không muốn nhìn, nhưng vì mỹ quan đô thị bảo vệ con mắt người khác, cậu vẫn nên che mặt mình lại thì hơn.
Nào ngờ đâu Lâm Mặc còn chưa kịp chạm đến, Lê Hạo Khương lại chẳng hiểu sao đột nhiên bắt lấy giấu đi!
Lâm Mặc:???
Ánh mắt cậu vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn hắn, kỳ thực với tình trạng gương mặt này càng giống như đe dọa khủng bố hơn. Dù sao cũng thể hiện được ý nghĩ của cậu chính là mau mau trả hai thứ đó lại.
Lê Hạo Khương giống như đọc được suy nghĩ của cậu, hắn không những không trả, còn ngang nhiên nhét vào túi áo bên trong coi như vật sở hữu của mình. Gương mặt hắn vô cùng nghiêm túc mà nói ra những lời đứng đắn, giống như kẻ vừa lấy đồ người khác không phải hắn: “Cậu không cần đeo những thứ này, tôi sẽ không bị dọa sợ đâu.”
Thấy hắn cố chấp như vậy, Lâm Mặc cũng không còn lời nào để nói. Coi như tặng hắn làm quà lưu niệm vậy. Lát nữa cậu tùy tiện kiếm một cửa hàng tìm thứ khác thay thế là xong. Nghĩ thế, Lâm Mặc lảo đảo đứng dậy. Mất một bên tay khiến cậu có chút không quen, suýt nữa thì té ngã nhào. Bất quá cũng đứng lên được đàng hoàng.
“Cậu định đi đâu?” Hiển nhiên Lê Hạo Khương cũng nhận ra được động tác rời đi của Lâm Mặc. Hắn gấp gáp tìm cách ngăn cản lại.
Đương nhiên là rời đi a. Ánh mắt Lâm Mặc có chút khó hiểu nhìn hắn. Thân phận cũng đã lộ rồi, cậu còn ở lại đây để bị đâm sau lưng một nhát sao.
Tuy Lâm Mặc không cảm thấy Lê Hạo Khương là người như vậy, nhưng dù sao đó cũng chỉ là ý kiến chủ quan của cậu qua vài ngày tiếp xúc mà thôi. Lê Hạo Khương trong nguyên tác chính là một nhà khoa học vì nghiên cứu mà sẵn sàng thực nghiệm trên cả cơ thể người, nói chuyện đạo đức với hắn chẳng khác nào thả rắm. Loại người như vậy, nhìn từ góc độ nào cũng không phù hợp làm bạn với một tang thi.
“Tôi sẽ không làm hại cậu! Cho nên...” Giọng hắn có chút nhỏ dần lại, ngữ điệu pha thêm vài phần ủy khuất, “... Cho nên có thể không rời đi không.”
“Cậu là người duy nhất đối xử thật lòng với tôi trong thời đại mạt thế này. Tôi sẽ không vì cậu là... là tang thi mà thay đổi suy nghĩ của mình.”
“Nếu cậu muốn đi, có thể mang tôi đi theo được không? Xem tôi như lương thực dự trữ cũng được?”
Mỗi lần cầu xin, ngữ điệu của hắn càng thêm khẩn cầu, tư thái cũng càng thấp. Bất chấp tôn nghiêm, bất chấp an toàn của bản thân, hắn chỉ là muốn Lâm Mặc ở lại.
Lê Hạo Khương không giải thích được, nhưng hắn cảm thấy nếu Lâm Mặc thực sự rời đi, hắn sẽ đánh mất cậu vĩnh viễn, như mất đi một thứ trân bảo quý giá. Cảm xúc hỗn độn này vẫn chưa thành hình hoàn toàn, thế nhưng đã ảnh hưởng sâu sắc đến tận tim gan hắn rồi.
Lâm Mặc cũng không ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Cậu đã nghĩ tới đủ trường hợp có thể xảy ra khi thân phận bị lộ, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh trước mắt đây. Một nhân loại cầu xin đi theo tang thi? Là do đầu óc Lê Hạo Khương có vấn đề hay lỗ tai cậu có vấn đề?
Bất quá này vừa vặn lại thuận lợi cho việc làm nhiệm vụ của cậu. So với lặng lẽ đứng núp từ phía xa, Lâm Mặc vẫn thấy đi theo bên cạnh hắn an toàn nhanh gọn hơn nhiều. Nếu thân phận tang thi không còn là vấn đề, cậu cũng không cần ủy khuất bản thân làm gì.
Chỉ là... Lâm Mặc có chút chột dạ nhìn về phía Lê Hạo Khương. Tình cảm của hắn là thật, cũng giống như những lời cầu xin đó. Cậu có thể thấy rõ thông qua ánh mắt ấy, không có gì sâu lắng và đáng tin cậy hơn chúng.
Nhưng những việc cậu làm cho Lê Hạo Khương, tất cả chỉ vì nhiệm vụ. Nếu không có nhiệm vụ, cậu sẽ không cứu hắn, càng không vì hắn mà làm nhiều đến như vậy.
Lừa gạt tình cảm người khác, này không phải tra công trong truyền thuyết sao?!
419: [Xin đính chính lại, là tra thụ.]
Tác giả có lời muốn nói: Lê Hạo Khương chưa bao giờ bình thường, sau khi hắc hóa sẽ càng không bình thường.