Dực Kì Thiên quá thông minh, chỉ cần để lộ một chút sơ hở cũng có thể khiến hắn lần mò tìm hiểu được tiền căn hậu quả. Cũng giống như lúc trước, chỉ sơ sẩy một chút cũng khiến “bọn họ” rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Nếu không “bọn họ” cần gì phải khổ sở giống như bây giờ.
Cho nên hiện tại hai người họ không thể lơ là cảnh giác, cũng không thể trông mong vào may mắn.
Hoạ Khiết Vũ nghe hệ thống an ủi cũng chẳng cảm thấy được an ủi phần nào, trái lại trong lòng càng thêm cẩn trọng. Y cần thiết phải cẩn trọng tuyệt đối không để bản thân lật thuyền. Y biết bản thân hiện tại đang chơi với lửa nhưng chỉ có cách này y mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh nhất. Cho nên, y chỉ có thể thực xin lỗi Dực Kì Thiên.
Y tự cười khinh bỉ bản thân. Y đúng là càng ngày càng vô sỉ, vì mục đích của bản thân mà không từ thủ đoạn. Đến cả tình cảm của một người vô tội cũng có thể lợi dụng. Y lợi dụng Tô Phục, lợi dụng Dực Kì Thiên, lợi dụng tất cả mọi người.
Nhưng y không hối hận, đây là con đường y đã chọn cho nên y sẽ không bao giờ hối hận.
Đây cũng sẽ là lần cuối y quấn quýt vấn đề này. Từ nay về sau y sẽ không bao giờ để những cảm xúc không cần thiết chi phối bản thân nữa.
Thở dài một hơi, Hoạ Khiết Vũ lấy Thục Linh Quả cuối cùng trong túi trữ vật ra ăn. Nhất thời trong miệng tràn ngập cảm giác thanh mát lại tràn đầy sinh cơ, hương vị ngọt thanh hoà tan trong khoang miệng khiến người vui vẻ.
Đúng là khi còn người ta đang buồn bực thì ăn uống sẽ giúp người tâm trạng thoải mái hơn. Bận việc mấy hôm nay y cũng chưa có thời gian ăn Thục Linh Quả. Nếu còn không ăn để tăng tu vi thì y sợ vị Viên Tông Chủ kia sẽ đến gõ đầu y mất.
Hoạ Khiết Vũ cũng không quên lí do tại sao y có Thục Linh Quả này.
Bất quá chỉ soẹ phải khiến vị Viên Nguyệt Hàm kia thất vọng rồi, không phải y không muốn nâng tu vi mà là hiện tại không thể nâng.
Hay nói đúng hơn là “Hoạ Khiết Vũ” không muốn tăng tu vi lúc này vì còn mắc vài chuyện.
Mà bây giờ nếu y không màng hậu quả để tu vi đột phá Hoá Thần Kỳ thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng kế hoạch sau này sao.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại. Chuyện Thục Linh Quả này bốn đâu có xuất hiện trong nguyên tác. Cái này thật khiến người phải suy ngẫm thêm.
Theo y thấy thì thế giới này quá lộn xộn rồi. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, chuyện gì cũng có thể thay đổi.
Ăn xong Thục Linh Quả, Hoạ Khiết Vũ phất tay tạo ra một đạo kết giới vô hình ngăn không cho ai tiến vào, sau đó đứng dậy đi đến cạnh giường lần mò một chút rồi đụng vào một cơ quan nào đó, chỉ trong chớp mắt cơ quan khởi động, giường êm biến thành một lối đi thông đạo có bậc cầu thang bạch ngọc kéo dài xuống dưới hiện lên trước mắt y.
Hoạ Khiết Vũ vừa cô đọng sinh cơ mà y vừa hấp thụ từ Thục Linh Quả trong cở vừa bước xuống bậc cầu thang.
Hai bên tường cứ cách vài bước được khảm một viên dạ minh châu chiếu sáng thông đạo. Càng đi không khí xung quanh càng lạnh dần. Chỉ một lát đã đi xuống một căn phòng.
Căn phòng này nhìn như hoàn toàn được làm bằng băng, khí lạnh lan tràn. Nếu là người bình thường ở trong này hai canh giờ rất có thể sẽ bị đông chết, giọt nước ở bên ngoài chỉ ba lần hô hấp cũng có thể bị kết băng. Lạnh thì lạnh như vậy nhưng đối với tu sĩ từ Nguyên Anh Kỳ trở lên đều không là gì.
Tu sĩ từ khi đột phá Nguyên Anh Kỳ đã không chịu sự trói buộc của thời tiết, không chịu lạnh không chịu nóng. Chp nên Hoạ Khiết Vũ bước vào căn phòng băng này cũng như ở bên ngoài không chịu khí lạnh ảnh hưởng.
Cả căn phòng chẳng có gì ngoại trừ một quan tài băng nằm chính giữa.
Hoạ Khiết Vũ tiến tới quan tài băng nhìn nữ tử bên trong. Nữ tử có dung nhan mỹ lệ lúc này tựa như ngủ say vậy, an tường mà yên tĩnh, một thân tố y nhẹ nhàng, trên tay phải là một vòng ngọc mỹ lệ tinh xảo.
Nhưng nếu cảm nhận sẽ có thể thấy trên người nàng có khí tức rất mỏng manh, mỏng đến mức nếu không cố ý tìm hiểu sẽ không phát hiện được.
Nữ tử này thực ra đã chết nhưng lại bị người dùng Toả Hồn Ngọc khốn trụ linh hồn vào nhục thân để giữ một tia sinh cơ, sau lại kết băng cơ thể thành quan tài băng.
Toả Hồn Ngọc có hình dạng là một vòng ngọc tinh xảo mỹ lệ, tên như công dụng dùng để khốn trụ linh hồn.
Hiển nhiên nữ tử đã chết nhưng linh hồn lại bị người khốn trụ trong cơ thể này khiến nữ tử không thể đầu thai chuyển kiếp.
Dẫn đến tình trạng lúc này của nữ tử tựa chết mà không chết, tựa sống mà không sống. Nếu có người ở đây nhất định sẽ kinh ngạc và sợ hãi vô cùng. Đây rốt cuộc là có thù hận bao lớn mới có thể nhẫn tâm làm như vậy.
Giam cầm linh hồn của một người đã chết không để cho họ đầu thai chuyển kiếp, thật sự chẳng khác nào như làm trái thiên ý thế tất phải chịu phạt.
Hoạ Khiết Vũ sắc mặt hờ hững như không, cô đọng sinh cơ ra thành một giọt nhỏ xíu nhỏ vào người nữ tử. Nhất thời khiến cơ thể nữ tử có một tia sinh cơ như người sống.
“Hách Liên Uyển Vi.” Khẽ lẩm bẩm tên của nữ tử, Hoạ Khiết Vũ lại nở nụ cười không rõ ý.
Nữ tử này cũng chính là lí do khiến “Hoạ Khiết Vũ” trong nguyên tác tu vi trì trệ không tiến suốt hai mươi năm.
Không chỉ sinh cơ còn có linh lực trong người “Hoạ Khiết Vũ” cứ định kì ba tháng một lần cô đọng và tinh lọc truyền cho Hách Liên Uyển Vi. Mong nàng có một ngày tỉnh lại.
Làm xong hết mọi chuyện, Hoạ Khiết Vũ không lưu luyến rời đi. Y còn có nhiều chuyện cần làm.
Sáng sớm hôm sau trong Nghị Sự Điện ngồi đầy người bao gồm Phục Lâm Tông Chủ, Ngũ Đại Phong Chủ, Lục Đại Trưởng Lão, Thất Đại Thống Lĩnh.
Hoạ Khiết Vũ từ sớm cũng đã bị người thông tri đến đây nghị sự. Lí do là gì y cũng có thể đoán một hai không ngoài vụ Thục Linh Quả, hay nói đúng hơn là Kì Trân Linh Lung.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết người ta biếu tặng đồ là có sở cầu mà không phải miễn phí. Chỉ là y không nghĩ đến họp bàn chuyện này khá muộn như vậy, cách mười ngày kể từ khi tặng quà mới mở cuộc họp.
Không biết rốt cuộc là chuyện gì đây?
Không để Hoạ Khiết Vũ tò mò quá lâu, Viên Nguyệt Hàm đã dẫn đầu mở lời.
“Hôm nay gọi mọi người đến chắc ai cũng đoán được là chuyện gì, ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Kì Trân Linh Lung gặp chuyện đến nhờ vả Phục Lâm Tông chúng ta, ta cũng đã thu đồ và nhận lời trợ giúp. Mọi người có ý kiến gì không?”
Lời nói rất bộc trực và thẳng thắn. Tập thể mọi người ở đây trừ Hoạ Khiết Vũ ra đều phiên mắt trợn trắng và thầm phỉ nhổ trong lòng.
Ý kiến? Ai dám ý kiến?
Mọi chuyện tông chủ ngài đều quyết định rồi thì làm chi còn hỏi ý kiến chúng ta. Quan trọng hơn là đồ ngài thu rồi còn không chia cho chúng ta một phần mà còn đóng gói tất cả đưa cho vị tôn đại thần kia.
Ngài còn hỏi chúng ta có ý kiến gì không? Chúng ta nào có gan đó.
Ngài là đại năng Phân Thần Kỳ đỉnh phong người có tu vi cao chỉ đứng sau ba vị lão tổ của Phục Lâm Tông chúng ta. Ai dám trái ý ngài là ngài đánh người ta đến độ cha mẹ nhận không ra. Chúng ta nào dám hấp hé.
Mà vị tôn đại thần kia là ai? Chính là cái người nổi danh cả tu chân giới, người hâm mộ đếm không hết. Chúng ta sợ lỡ miệng nói xấu y thì qua ngày hôm sau sẽ bị nước miếng dìm chết.
Cho nên chúng ta chỉ có thể bóp mũi xem như bị mù để ngài tùy ý muốn thiên vị ai thì thiên vị. Chúng ta nào có gan dám ý kiến.
Hoạ Khiết Vũ vẫn là một mặt lạnh nhạt tỏ ra sự không liên quan mình mà treo thật cao ngồi một chỗ không nói không rằng.
Những người khác thấy y như vậy chỉ có thể cảm thấy bất đắc dĩ không nói nên lời.
Viên Nguyệt Hàm dù không nói lí cỡ nào cũng vẫn là người hiểu lí lẽ. Cũng biết việc mình làm không ổn lắm nên không chờ ai lên tiếng đã nói tiếp. “Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ. Đợi sau khi chuyện thành thì Kì Trân Linh Lung sẽ gửi thêm một phần tạ lễ nữa. Đến lúc đó ai cũng có phần.”
Lời vừa dứt, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc và đồng thời ngửi thấy mùi vị không bình thường.
Kì Trân Linh Lung là một bảo địa hội tụ các điều kiện tốt nhất để sản sinh ra thiên tài địa bảo. Nơi khác thì cần vạn năm mới có thể sinh ra thiên tài địa bảo hay chí thượng thiên tài địa bảo. Nhưng ở Kì Trân Linh Lung lại cứ mấy ngàn năm sẽ cho ra một chí thượng thiên tài địa bảo, cứ vài chục năm hay vài trăm năm sẽ cho ra một thiên tài địa bảo.
Mà mỗi kiện chí thượng thiên tài địa bảo hay thiên tài địa bảo đó đều là đồ vô giá mà bất kì ai thấy cũng đỏ cả mắt, vạn người truy đuổi. Tùy tiện đặt ở đâu cũng có thể gây nên một cuộc chiến đãm máu tranh giành.
Chỉ nhiêu đó cũng đủ thấy sự quý giá của Kì Trân Linh Lung. Đồ quý như vậy dĩ nhiên cũng đưa đến vô số người tranh đoạt bảo địa này, nhưng rất không may là nơi đây vốn là đất có chủ. Cho dù ai đến có ý đồ chiếm bảo địa này trở thành của mình cũng không thành công.
Ở nơi bảo địa này từ rất sớm đã tồn tại ba tộc và họ tự xưng là Tam Thiên Đại Tộc Thủ Hộ, đồng thời đặt tên cho bảo địa này là Kì Trân Linh Lung.
Không ai biết Tam Thiên Đại Tộc Thủ Hộ này xuất hiện từ khi nào và cũng không biết bọn họ rốt cuộc mạnh cỡ nào. Nhưng trải qua hàng vạn năm tìm tòi, giao tiếp và nghiên cứu, tu sĩ nhân giới cuối cùng cũng tìm hiểu được sơ lược về họ.
Theo đó ta có thể biết được Tam Thiên Đại Tộc bao gồm Thủy Giao Nhân Ngư Tộc, Phục Sinh Tinh Linh Tộc và Thất Sát Hoả Long Tộc. Tam Tộc này tự xưng bản thân là người thủ hộ của Kì Trân Linh Lung, bất kì ai dám can đảm có ý đồ phá hoại hoặc chiếm dụng Kì Trân Linh Lung đều sẽ bị họ tử hình tại chỗ.
Truyền thuyết kể rằng từng có hai mươi vị đại năng Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong liên hợp cùng nhau ý đồ đánh chiếm Kì Trân Linh Lung nhưng kết quả lại nhận lấy thất bại thảm hại.
Không ai biết tính chính xác của truyền thuyết này bao nhiêu nhưng chỉ biết là từ đấy về sau không còn ai dám đánh chủ ý lên Kì Trân Linh Lung. Muốn thiên tài địa bảo chỉ có thể thành thật cùng họ giao dịch.