Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 33: Chương 33: Cứ tưởng là hoả hồ, ai ngờ lại là hoả phượng (1)




“Vũ Nhã Chân Nhân, Đình Cẩn Chân Nhân. Nhị vị cuối cùng cũng đến.” Một vị râu tóc bạc trắng, thân hình gầy gò khô quắt nhưng ánh mắt lại sáng ngời dị thường nhìn thấy Hoạ Khiết Vũ và Phong Đạt Lôi liền lên tiếng chào hỏi.

Những người còn lại nghe vậy thì đều từ bỏ cuộc trò chuyện trước đó mà nhìn về phía năm người Hoạ Khiết Vũ nở nụ cười chào hỏi.

“Vũ Nhã Chân Nhân, Đình Cẩn Chân Nhân. Cuối cùng nhị vị cũng đến. A di đà phật.” Thiền Hồi chắp tay trước ngực mỉm cười mà nói. Nụ cười của y trong suốt và thánh khiết tựa đoá tuyết liên, ánh mắt lạnh nhạt nhưng ẩn sâu trong đó lại là sự thương sót chúng sinh.

“Nhị vị tới rồi. Thật may quá.” Quách Nhược Ái nhìn Hoạ Khiết Vũ và Phong Đạt Lôi đến thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy lão không biết Viêm Nguyệt Hàm có kế hoạch gì để giải quyết U Minh Tử Khí, nhưng nếu Viêm Nhược Hàm đã nói có cách thì lão cũng không thể làm gì khác hơn là tin tưởng.

Nếu không tin tưởng thì lão cũng chẳng biết làm gì hơn. Dù sao lão kiến thức hạn hẹp, đến nay vẫn không có cách giải quyết U Minh Chi Môn mà chỉ có thể lập trận pháp khắc chế nhất thời nhưng khó có thể kéo dài.

Mà nguyên vật liệu dùng để kiến tạo trận pháp là do Kì Trân Linh Lung đưa ra. Nếu không thì lão dù có là Đại La Kim Tiên cũng khó xoay chuyển thế cục.

Người đời đều kính trọng lão là kì tài trận pháp, trận pháp tạo nghệ siêu phàm. Nhưng đến khi đụng chuyện mới biết bản thân yếu kém thế nào. Quả thật là không dám nhìn thẳng.

Từ lúc U Minh Chi Môn bị phát hiện, Tam Thiên Đại Tộc đã liên hệ các đại tông môn đứng đầu Tu Chân Giới đến giải quyết. Mà Phục Lâm Tông thân là tông môn đứng đầu Tu Chân Giới càng cần thiết xuất hiện trấn tràng.

Thời gian trước chuyện này chỉ do các lão tổ của các tông môn đứng đầu đến giải quyết, phụ trách hỗ trợ thì là người cầm quyền trong tông môn. Vốn tự tin mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng, nhưng không nghĩ đến lại xảy ra biến cố.

Mà biến cố này chính là U Minh Tử Khí xuất hiện.

Ban đầu U Minh Chi Môn mở ra tuy có Tử Khí nhưng chỉ là chết chóc, còn bây giờ từ chết chóc lại hoá thành tử vong tĩnh mịch.

Nhìn thì hiểu chết chóc và tử vong là một ý, nhưng nếu xét về căn bản thì lại thấy có sự khác biệt.

Chết chóc là sát lục, là giết chóc.

Tử vong là chết, là kết thúc, chỉ có linh hồn tồn tại không có thân xác, đại diện cho tĩnh mịch trong cõi hư vô.

Trong chết chóc thì còn có sinh cơ, nhưng đối diện với tử vong thì làm gì còn sinh linh.

Chết chóc không đáng sợ, đáng sợ là tử vong vô tận.

Chết chóc tràn ra chỉ khiến người có tâm cảnh yếu nhiễm sát ý trở thành kẻ chỉ biết sát lục, nhưng nếu để tử vong lan tràn thì tất cả sẽ bị tử vong tràn ngập vĩnh vô sinh cơ.

Đây mới là điều đáng sợ nhất.

Cho nên dù phải trả giá điều gì thì bọn họ cũng nhất quyết phải giải quyết vấn đề này. Đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây ngoại trừ... Dực Kì Thiên.

Dực Kì Thiên hững hờ nhìn mọi chuyện diễn biến. Dù sao chuyện này có người lo nên hắn cũng chẳng buồn quan tâm. Huống chi hắn từ trước tới nay kà người ích kỉ. Thế giới cho dù có bị hủy diệt thì hắn cũng sẽ không chết, vì vậy hắn có thể không cần quan tâm mọi chuyện.

“Vũ Nhã Chân Nhân đến rồi, vậy chắc chắn chuyện này sẽ có cách giải quyết. Thật may quá.”

“Đúng là may thật.”

“Không hổ là Vũ Nhã Chân Nhân. Chỉ cần ngài ra tay thì việc gì cũng thành.”

“.....”

“Đã khiến chư vị chờ lâu “ Hoạ Khiết Vũ không lạnh không nhạt ôm quyền đáp lễ, sau lại lạnh nhạt nói. “Hiện tại sự việc hệ trọng không thể cùng chư vị đồng đạo hàn huyên tiếp. Bây giờ chúng ta nên bắt tay vào giải quyết chuyện U Minh Chi Môn thôi.”

Mọi người nghe vậy vui mừng gật đầu nói.

“Đúng, Vũ Nhã Chân Nhân nói đúng. Chuyện này không thể kéo dài thêm.”

“Không biết Vũ Nhã Chân Nhân tính dùng cách gì để giải quyết U Minh Chi Môn.”

“Liệu chúng ta có thể giúp gì cho Vũ Nhã Chân Nhân?”

“....”

Hoạ Khiết Vũ trong lòng thì hơi ngượng ngùng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt nói: “Chuyện này ta không có cách giải quyết, cũng không thể giải quyết. Đã khiến chư vị chê cười.”

Y vốn đâu có cách, chuyện lần này hoàn toàn phải nhờ vào Phong Đạt Lôi ra tay. Vậy mà mọi người chỉ biết có y lại không ai để ý Phong Đạt Lôi. Điều này thật khiến y cảm thấy tội lỗi.

Haizzz.... Người quá ưu tú chính là vậy, hết cách rồi. Ai kêu “Hoạ Khiết Vũ” quá nổi tiếng làm chi.

Mọi người nghe vậy thì sửng sốt.

Không biết cách giải quyết?

Không thể giải quyết?

Đây là ý gì?

Im lặng ba giây sau đó là cảm xúc vỡ oà, cả đám sôi trào, đồng thời lo lắng và sợ hãi tranh nhau hỏi tấp nập.

“Ý của Vũ Nhã Chân Nhân là sao? Làm sao có thể không có cách?”

“Vũ Nhã Chân Nhân nói đùa đúng không?”

“Đúng, chắc chắn là vậy, nếu không thì sao... Làm sao có thể không có cách giải quyết.”

“....”

Hoạ Khiết Vũ nhướng mày, bỏ mặc mọi lời chất vấn và không tin, cũng không tỏ ý gì chỉ nhàn nhạt nói: “Ta không có cách giải quyết nhưng ta biết có một người có thể giải quyết.” Sau đó quay sang chỉ vào người Phong Đạt Lôi làm câu giới thiệu ngắn gọn. “Vị này chính là Đan Nguyên Phong Phong Chủ Phong Đạt Lôi của bổn Tông. Y cũng là người có thể giải quyết chuyện này.”

Lời này vừa ra nhất thời đưa đến từng sửng sốt. Ngay cả Dực Kì Thiên cũng không ngoại lệ.

Phong Đạt Lôi có thể giải quyết? Nếu y có thể giải quyết thì tại sao lúc trước lại bị y dùng cực hình U Minh tróc thịt, thần hồn phách roi, hồn phi phách tán cho được. Đùa nhau à????

Tô Phục cũng ôm một bụng nghi vấn. Nhưng nhiều hơn là vui mừng. Nếu nói vậy thì sư tôn sẽ không gặp chuyện gì đúng không?

Để diễn tả tâm trạng của Lục Huyền lúc này thì chỉ có hai từ chính là kinh sợ. Kinh ngạc và sợ hãi lan tràn trong lòng gã.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Hoạ Phong Chủ nói vậy là có ý gì? Sư tôn của hắn làm sao có thể giải quyết U Minh Tử Khí. Chuyện này sao có thể???

Tuy rằng không tin nhưng Lục Huyền biết Hoạ Khiết Vũ chắc chắn sẽ không bao giờ “chuyện không nói có” mà bịa đặt lung tung.

Nếu nói vậy thì..... Phượng Hoàng huyết mạch.

Lục Huyền đột nhiên trong lòng máy động, đầu óc bỗng sáng tpr nhớ ra một chuyện gì đó. Nhưng điều đó chỉ khiến hắn chợt thấy lạnh cả người.

Thật lạnh.... Thật lạnh...

Hắn run run rẩy rẩy, không nén được thất thố víu lấy tay áo Phong Đạt Lôi, nhỏ giọng thì thào. “Sư tôn.”

Phong Đạt Lôi thấy khuôn mặt trắng bệch của Lục Huyền thì cực kì kinh ngạc. Nhưng lúc này hiển nhiên không thể nói rõ. Chỉ có thể nhẹ xoa đầu hắn như lúc còn nhỏ. “Không sao, sư tôn sẽ không sao.”

Lời này Phong Đạt Lôi nói cũng không phải giả. Trước khi đến đây y cũng tính kĩ rồi. Nếu suôn sẻ y cùng lắm bị phế tu vi nhưng tính mạng vô ưu, chỉ cần Kì Ttaan Linh Lung chịu ra tay giúp đỡ thì nhờ vào lượng lớn thiên tài địa bảo thì y vẫn có thể phục hồi tu vi thậm chí còn mạnh hơn trước.

Mà đây cũng chính là món lễ vật thứ hai mà Kì Trân Linh Lung nguyện ý giao ra xin giúp đỡ.

Lục Huyền làm sao không biết tính cách của sư tôn, cho dù hắn có khuyên thì y cũng sẽ không nghe. Cho nên hắn chỉ có thể nén chua xót gật đầu. Đáy lòng thì âm thầm làm ra quyết định.

“Phong Phong Chủ có thể sao? Nhưng lí do là gì?”

Một câu hỏi đầy nghi ngờ vang lên, mọi người nhìn lại nơi phát ra thanh âm thì thấy người nói là một lão giả râu tóc bạc trắng, thân hình gầy gò khô quắt.

“Xin Chu Đường Chủ tiền bối yên tâm. Vãn bối định sẽ không khiến chư vị tiền bối thất vọng.” Phong Đạt Lôi cũng không để bụng sự nghi ngờ của mọi người, vẫn giữ lễ khuôn phép cũ ôm quyền nói.

Phong Đạt Lôi nhìn một đám đại năng Đại Thừa Kỳ khách khí và khách sáo với Hoạ Khiết Vũ, trò chuyện luận giao ngang hàng. Còn với hắn thì dùng thái độ tiền bối nói chuyện thì không khỏi cười khổ trong lòng.

Hắn đúng là chẳng có gì để ghen tỵ hoặc không cam lòng.

Ai kêu hắn không phải là tu sĩ Thiên Linh Căn. Thiên Linh Căn không chỉ là đại diện cho thiên tư xuất chúng mà còn đại diện cho tiền đồ vô lượng, hoàn toàn và chắc chắn sẽ phi thăng Tiên Giới.

Chẳng ai lại muốn đắc tội hay gây thù chuốc oán gì với một tu sĩ đã định sẵn sẽ chạm đến cảnh giới giới hạn của thế giới này.

Nếu đã không thể kết thù vậy thì lôi kéo, không lối kéo được thì kết giao.

Dù sao đều là trăm lợi mà không hại. Còn hơn là kết thù để rồi chỉ có hại và hại.

Chưa kể đến những chiến tích mà Hoạ Khiết Vũ đã làm ra. Chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến vô số người đối với y kính ngưỡng, khách khí và sùng kính.

Còn hắn thì trước nay không làm gì nên hồn, tiếng tăm cũng không tốt. Bây giờ lại muốn đứng ra giải quyết chuyện hệ trọng này thì sao không khiến mọi người nghi ngờ cho được.

“Chư vị yên tâm. Mỗ đảm bảo Phong Đạt Lôi sẽ không làm hỏng chuyện. Đây cũng chính là ý của Viêm Tông Chủ, chư vị có thể yên tâm.” Hoạ Khiết Vũ nhàn nhạt mà nói.

Câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ sức thuyết phục.

Chỉ cần là lời “Hoạ Khiết Vũ” nói thì đều có sức thuyết phục, cũng không ai nói ra lời nghi ngờ gì nữa.

Nhìn cảnh này Phong Đạt Lôi chỉ có thể cười khổ trong lòng. Địa vị chênh lệch a~~~

Theo quy củ mà nói thì Nguyên Anh Kỳ tu sĩ mà dám nói chuyện ngang hàng cùng Đại Thừa Kỳ tu sĩ thì thuần túy là muốn chết.

Nhưng ai kêu người này lại là Hoạ Khiết Vũ, cho nên cũng chẳng ai rãnh hơi nói năng gì.

“Nhưng phải làm sao để giải quyết U Minh Tử Khí này đây?” Quách Nhược Ái thở dài phiền muộn nói.

Mấy lão già các ông chỉ biết U Minh Tử Khí qua những thông tin đầy thiếu sót trong các điển tịch cổ xưa. Đây chính là lần đầu đối mặt với nó, cho nên các ông cũng không biết kế tiếp cần phải làm gì để giải quyết dứt điểm.

Tuy nhiên Viêm Tông Chủ đã nói là sẽ có cách, sau đó phái Hoạ Khiết Vũ và Phong Đạt Lôi đến đây. Ban đầu cứ nghĩ sẽ do Hoạ Khiết Vũ chủ trì giải quyết nhưng bây giờ lại nghe Hoạ Khiết Vũ nói vậy thì lão cũng chỉ đành tin tưởng đặt hi vọng vào đó.

Chỉ là... Không biết sẽ phải dùng cách gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.