Nhưng đó cũng là chuyện cũ, chỉ là Tư Khấu Kình Vũ không nghĩ đến Trình Mẫn Tuệ ta không chỉ thích đóng phim mà còn thích diễn ở ngoài đời.
Tư Khấu Kình Vũ trợn trắng mắt nhìn chòng chọc tấm ảnh. Đáy lòng thầm gào thét, tiền của ta, tiền của ta.
Y tuyệt đối phải nhanh chóng trở về, nếu không y sợ chậm trễ thì toàn bộ tài sản của y sẽ bị đôi gian phu dâm phụ kia chiếm hết.
Tắt khu bình luận đi, Tư Khấu Kình Vũ tiến vào khu thông báo. Không ngoài dự liệu luôn có một đống thông báo cộng thêm tiền vào tài khoản website. Đây đều là tiền thưởng truyện. Lại kiểm tra tài khoản và lịch sử giao dịch thấy không có bị mất tiền thì y âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vợ có thể phản bội, anh trai có thể phản bội nhưng tiền tuyệt đối không thể mất. Nhất là khoản tiền y kiếm được nhờ vào viết truyện.
Tuyệt đối không thể mất.
Tắt khu thông báo nhìn khu tin nhắn, Tư Khấu Kình Vũ do dự một chút vẫn điểm vào. Nhìn một loạt tin nhắn có từ người quen cũng có từ người xa lạ. Y điểm vào một khung chat có tên Ngưu X Xoa.
{Còn sống không? Sống thì lên tiếng một chút.}
Y âm thầm hồi hộp, tim đập như nổi trống từng cơn từng cơn, tay chân có cảm giác lạnh ngắt. Ngón tay co rồi giãn, gian rồi co. Sau đó đánh bạo gõ chữ trả lời.
{Còn sống, còn thân phụ hệ thống.}
Ting! Đã gửi.
Đã gửi...
Tư Khấu Kình Vũ sửng sờ nhìn thông tin đã gửi. Ôi mai gót.
Đã gửi. . Kiếm Hiệp Hay
Hít sâu một hơi để tâm bình tĩnh lại. Sau đó nhìn thấy đoạn đối thoại vẫn chưa có trạng thái đã xem thì có hơi thất vọng. Tư Khấu Kình Vũ tắt khu tin nhắn rồi mở khu đăng truyện.
Lại hít sâu một lần đè nén cảm giác kích động trong tim vào sâu.
Thành công, thành công rồi. Cuối cùng cũng thành công.
Nhìn vào khu đăng truyện thấy danh sách năm bộ truyện y đăng mà khoé miệng mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
Tư Khấu Kình Vũ không biết liệu tin nhắn kia có thể có người đọc và để ý hay không. Nhưng... Sự thật là y đã thành công. Vậy là đủ rồi.
Hiện tại điều y cần làm bây giờ là phải chỉnh sửa truyện.
Tư Khấu Kình Vũ quăng mọi suy nghĩ khác ra sau đầu tập trung kiểm tra rồi sửa truyện. Hệ thống nói sở dĩ Hoạ Khiết Vũ không cứu được Hách Liên Uyển Vi là vì trong chính văn không có quá nội dung về quá khứ của Hoạ Khiết Vũ dẫn đến Ý Chí Thế Giới không thể hoàn thiện dữ liệu tạo ra các nhân vật liên quan đến tuyến nhân vật Hoạ Khiết Vũ điển hình là Hách Liên Uyển Vi. Hiện tại y chỉ cần bổ sung về câu chuyện này sau đó Ý Chí Thế Giới sẽ tự động bổ sung hoàn thiện.
Tư Khấu Kình Vũ cảm thấy chuyện này là do y sơ sót, năm đó viết bộ Đế Thần Thiên Địa tuy được đọc giả đón nhận nhiệt tình nhưng từ lúc bắt đầu viết đến khi hoàn, thành tích cũng không được tốt. Về sau tích lũy kinh nghiệm bắt đầu viết đến bộ thứ hai mới nổi tiếng. Lúc đó y mới cố gắng pro cho Đế Thần Thiên Địa mà kéo lên thành tích, rồi lại tiến hành sửa chữa nội dung vài lần nhưng thú thật có vài chi tiết y lại quên mất mà bỏ sót không bổ sung. Mà quá khứ của Hoạ Khiết Vũ chính là lỗ hổng lớn nhất mà y chưa bổ sung hoàn thiện.
Trong chính văn tuy có nhắc đến quá khứ của Hoạ Khiết Vũ nhưng chỉ là dăm ba câu tường thuật lại, bom đạn hay lôi mìn gì chôn xuống cũng vì theo ý đọc giả mà không lấp. Thành ra về tổng thể tuy nhìn thì hoàn thiện nhưng mìn có ở khắp nơi.
Nhất là phần nội dung chỉ kể qua loa vài câu rằng Hách Liên Uyển Vi là thê tử tiền kiếp của Hoạ Khiết Vũ vì y mà chết hồn phi phách tán, sau đó y bái nhập tiên môn tìm cách trùng sinh nàng ta ra thì không còn kể chi tiết gì. Dẫn đến việc lúc thế giới này tạo dựng khi thiết lập nhân vật tạo ra sai sót.
Phải biết Phục Hồn Chung là một loại Thần Khí cực kì bá đạo, cho dù chỉ còn một mảnh tàn hồn thì vẫn còn có cơ hội được phục sinh, nếu có vấn đề thì chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn.
Điều này y cũng là bất đắc dĩ, làm một tác giả muốn viết hoàn một bộ truyện đã khó, mà muốn đọc giả nhiệt tình ủng hộ tác phẩm của mình càng khó. Không phải ai cũng làm được vì điều quan trọng để có fan truyện là bộ truyện đó phải hợp khẩu vị của số đông đọc giả. Nhưng đọc giả mỗi người mỗi ý, chẳng ai giống ai. Bằng tâm mà nói thì lúc trước y bắt tay vào con đường viết lách cũng là do đọc quá nhiều truyện cảm thấy không hài lòng với motip cũ nên quyết định viết truyện theo ý mình.
Càng viết lại khó tránh khỏi việc để ý cảm nhận của đọc giả. Có đôi lúc mình viết truyện, nhìn bình luận có đọc giả chê này chê nọ lại lo lắng nếu không thay đổi sẽ mất đọc giả mà cố gắng suy nghĩ rồi sửa chữa phù hợp thị hiếu người đọc. Đến lúc đó khó tránh khỏi chính văn có vài chỗ không hoàn thiện.
Lúc viết Đế Thần Thiên Địa cũng gặp tình trạng đó, người đọc chỉ muốn xem một Dực Kì Thiên cuồng huyễn khốc bá đạo, ra tay sát phạt quyết đoán. Đã bị gán mác là nhân vật phản diện thì nên nhanh xuống đài, mấy ai quan tâm đến cuộc đời của đám pháo hôi. Mà Hoạ Khiết Vũ chính là kẻ bị gán mác là nhân vật phản diện boss lớn cần tiêu diệt hàng đầu.
Có một thời gian cả khu bình luận đều thuần một sắc 'cầu tác giả nhanh cho Dực Kì Thiên giết Hoạ Khiết Vũ' hoặc là những câu cùng ý. Vì để chiều lòng tác giả cho nên y chỉ có thể để Hoạ Khiết Vũ nhanh chết, còn quá khứ của Hoạ Khiết Vũ vì không mấy ai quan tâm nên y cũng cẩu thả bỏ qua không đăng.
Là không đăng chứ không phải không viết. Tư Khấu Kình Vũ có viết một bộ phận kịch tình tiết lộ quá khứ của Hoạ Khiết Vũ nhưng vì thấy đọc giả không mấy yêu thích biết rõ cho nên y để đó không đăng.
<Hệ thống, sau khi bổ sung chính văn thì bao lâu Ý Chí Thế Giới hoàn thiện dữ liệu xong?> Đây mới là vấn đề Tư Khấu Kình Vũ lo lắng, y cần thiết biết thời gian mới có thể bàn giao với Hoạ Khiết Vũ.
Hệ Thống: [Rất nhanh, chừng 15 phút là đủ.]
Tư Khấu Kình Vũ nghe xong thì yên tâm, sau đó bắt đầu nhào đầu vô bổ sung tình tiết. Đầu tiên là câu chuyên về Hách Liên Uyển Vi để chống cháy trước.
Nhân Vực là nơi sinh sống và phát triển của nhân gian giới, nơi đây tồn tại vô số quốc gia lớn nhỏ. Trải qua bao nhiêu năm tranh đấu sát phạt đến nay chỉ còn Ngũ Quốc Thập Triều. Ngũ Quốc là năm cường quốc tạo thế ngũ chân thống trị toàn bộ Nhân Vực, Thập Triều là mười vương triều và hoàng triều thần phục dưới Ngũ Quốc.
Tại Liêu Vân Quận thuộc Mai Thiên Hoàng Triều có một nam hài sinh ra dưới niềm hi vọng lớn. Gia cảnh nam hài nghèo khổ, phụ mẫu là nông dân ăn bữa nay lo bữa mai. Vì muốn thoát khỏi cảnh nghèo cũng vì con đường tương lai của nhi tử tươi sáng hơn mà phụ mẫu nam hài ráng làm lụng vất vả lo tiền cho nam hài đi học như vậy mới có cơ hội đi thi đỗ đạt công danh.
Trần Thăng Lập là tên của nam hài do phụ mẫu nam hài tìm tiên sinh biết chữ đặt tên giúp. Ngụ ý mong hài tử tương lai có thể Thăng cao tiến tước, Lập nên công danh sự nghiệp vững vàng.
Cứ thế ngày qua ngày, nam hài ngày nào giờ đây cũng đã là thanh niên mười bảy tuổi. Phụ mẫu y lần lượt qua đời lúc y lên mười lăm tuổi vì lí do làm việc quá sức. Lúc phụ mẫu mất y khóc đến khàn cả giọng, nội tâm tự trách giá như bản thân có thể sớm thi được công danh thì tốt biết mấy, phụ mẫu cũng không cần ra đi sớm như vậy. Hiện tại chỉ còn lại mình y, y vừa phải lo lắng sinh hoạt hằng ngày vừa phải lo cho kinh phí đi thi sắp tới. Năm nay triều đình sẽ mở khoa thi vào tháng năm mà bây giờ đã tháng hai, y cần phải lên đường trong tháng ba mặc may ra kịp lúc tham dự khoa thi.
Nhưng ngặt nổi một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán. Không còn cách nào khác, Trần Thăng Lập đành phải bán nhà để gom bạc lên kinh ứng thí. Lúc sắp đi thì lại bị người ngăn lại.
“Trần ca ca, huynh nếu muốn đi thì dẫn muội theo có được hay không?”
Nhìn mỹ nhân trước mặt khóc lóc lê hoa đái vũ, Trần Thăng Lập nhất thời không biết làm sao, do dự nói. “Hách Liên nhị tiểu thư xuất thân cao quý, từ nhỏ luôn được người hầu hạ, nhị tiểu thư nếu theo ta sau này sẽ phải chịu khổ. Ta thấy vẫn là thôi, ta... Không xứng với nhị tiểu thư.”
Hách Liên Uyển Vi lắc đầu nhẹ giọng nói, thanh âm nhu nhu làm say lòng người. “Không khổ, chỉ cần có thể theo huynh ta đều không thấy khổ. Trần ca ca, huynh nổi tiếng nhân nghĩa thiện lương lại tài hoa hơn người, làm người càng là tri ân tri nghĩa. Ta... Ta ngưỡng mộ huynh đã lâu. Nay huynh lên đường ta sợ... Sợ huynh sẽ gặp được người tốt hơn mà quên ta.”
Nói xong cả khuôn mặt nóng bỏng doạ người, nàng ngượng ngùng xoắn xít khăn tay, môi hồng cắn nhẹ.
Trần Thăng Lập cũng xấu hổ không kém nhất thời cũng không biết làm sao, chân tay luống cuống.
Hách Liên Uyển Vi là nhị tiểu thư Hách Liên Gia Tộc lớn nhất Liêu Vân Quận. Mà y thì chỉ là thư sinh nghèo chỉ có chút danh tiếng nhưng Hách Liên Gia Tộc lại là đại gia tộc, tộc nhân càng là có vô số người làm quan, thậm chí từng có người phong hầu bái tướng nào sẽ để ý một kẻ nghèo nàn như y.
Cho nên dù biết Hách Liên Uyển Vi có ý với y, y cũng không dám làm gì quá đà. Nếu sau này y có thể thuận lợi đỗ trạng nguyên nhất định sẽ tam môi sinh lễ đến cầu thân nàng, còn bây giờ... Y không dám nghĩ sợ làm khổ nàng.
“Ta... Nhị tiểu thư, nàng cũng biết ta phận nghèo nàn, còn nàng thân phận cao quý. Bây giờ ở cạnh ta chỉ khiến cho nàng gặp rắc rối, người ngoài nhìn vào sẽ ảnh hưởng danh tiết của nàng.” Trần Thăng Lập bất đắc dĩ phải thích.