Hệ Tình Tuyến

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 17

              Mãi đến 2 ngày sau, tên kia vẫn ko chịu về, làm cho hắn phải nếm trải tư vị phòng không 1 mình. Buồn bực!

            Trừng mắt nhìn người ta đang ở cạnh Chân Nhi. Lòng ghen âm ỉ, Phàn Chân Tường nhanh như chớp nắm chặt lấy tay bé. Thoáng chốc, trong phòng liền truyền ra tiếng hét chói tai ──

            “Áh!” Phàn Chân Nhi theo bản năng tưởng phụ thân đến bắt bé. Cả người sợ run rẩy.

            Hở!

            Đoàn Ngọc bỗng giật mình, còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng cũng biết thì ra là nam nhân đang đứng ở mép giường. Gương mặt nghiêm túc kia đã ko thể nào thối hơn được nữa.

            “Đại ca ca làm muội sợ quá nha….” Phàn Chân Nhi giẫy ra, dùng tay xoa xoa hai mắt, ủy khuất nói: “Muội sợ lắm đó….”

            Sắc mặt Đoàn Ngọc trầm xuống, trừng mắt nhìn nam nhân hỏi: “Ngươi đến làm gì?”

            Phàn Chân Tường tức giận: “Ta dẫn ngươi về phòng.” Hắn nhìn quanh, trên bàn giờ đang bày ra vài mảnh vải, chỉ thiêu cùng vài thứ linh tinh khác.

            “Tại sao ngươi ko về phòng mình mà ngủ?”

            Đoàn Ngọc mím môi không nói, kéo màn lại để che khuất thân hình tráng kiện của nam nhân. Cậu làm như chẳng nghe thấy gì cả.

            Phàn Chân Tường thật sự không thể chấp nhận nỗi chuyện này. “Ngươi ko vừa ý ta chỗ nào thì cứ nói rõ ràng ra. Đừng giận dỗi mãi như thế.”

            Giây tiếp theo, là 1 cái gối bay ngay vào người, Phàn Chân Tường liền bắt lấy. Ko thể tin được, thái độ kia là gì, ghét hắn đến độ ko muốn nhìn mặt như thế sao?

            Giương tay, mạnh mẽ kéo ra màn che. Phàn Chân Tường cúi người để gối về chỗ cũ, mặt cười lòng thâm hiểm mà dặn dò: “Chân Nhi, từ ngày mai, Hồng Tụ sẽ đến ngủ với muội. Giờ ta phải dẫn ca ca về phòng. Hắn ngốc lắm, đến phòng ngủ của mình ở đâu cũng ko biết. Ko có ta theo sẽ đi lạc ngay. Nói chuyện cũng ko giữ lời, đúng là hư quá mà!”

            Phàn Chân Nhi chỉ biết ngây ngốc mà gật đầu.”Ca ca hư quá…..” Thì ra ca ca đi nhầm phòng ah. So với mình còn ngốc hơn nữa….

            Hở!

            Đoàn Ngọc nghẹn lời nhìn trừng trừng, còn chưa kịp phản bác đã thấy mắt hoa lên, cả người đều bị nam nhân bế vào lòng. “Ngươi làm gì?!”

            Phàn Chân Tường nhướng mày hừ 1 tiếng. “Ta chịu đủ rồi, ngươi cứ lúc gần lúc xa thế này. Ngươi ko chịu nói ra miệng, thì chúng ta liền đổi cách khác mà nói!”

            Hắn đá cửa bước ra, ko quan tâm đến vẻ mặt ngượng ngùng của Thanh Y và Hồng Tụ mà cười thật tươi, xong mặt ko chút thay đổi ôm thiên hạ rời đi.

            Đợi Đoàn Ngọc hiểu kịp lời nam nhân nói thì đã ko kịp để phản ứng lại nữa. “Ah, buông ra!” Lòng lo sợ, ngẩng đầu nhìn thái độ nghiêm túc của nam nhân thì lập tức biết được dù mình có kháng cự cũng ko có kết quả.

            “Ko thể thương lượng.”

            ***

            “Ân ah….”

            Trong phòng tối tăm, từng tiếng trầm thấp đứt quản cứ vang vọng ra như đang cổ vũ cho nam nhân làm càng trong cơ thể của mình.

            Đoàn Ngọc nháy nháy đôi mắt ướt át. Tuy ko thấy rõ hình dáng của nam nhân thân nhưng toàn bộ các giác quan trong cơ thể đều cảm nhận được sự giận dữ tiềm tàn. Cậu kêu lên: “Ngươi… Chậm… Chút….”

            Phàn Chân Tường như ko quan tâm, cứ hỏi dồn dập: “Còn giận ta nữa hay ko?”

            “Đừng…” Đoàn Ngọc lắc lắc đầu, ngực phập phồng kích liệt, cậu ko thở nổi: “Ah….ko còn….”

            “Sau này còn dám nói ko giữ lời.” Phàn Chân Tường cúi đầu cứ lần lượt cắn cắn hai điểm hồng hồng đang nổi lên trước ngực cậu. Hai tay nâng cao mông cậu lên, dục vọng càng dùng sức đỉnh vào, kích thích đến mê loạn.

            “Ân a… Ah…”

            Đoàn Ngọc mười ngón tay đều nắm chặt lấy cánh tay của nam nhân. Cậu ko thể chịu nổi sức lực bất đồng thế lia. Bên trong trướng đau, nóng như thêu như đốt.

            “Ơh….” Bụng dưới nóng lên, cả người run rẩy ko thôi.

            Phàn Chân Tường quên hết mọi chuyện mà hòa quyện lấy. Hai tay ôm chặt lấy thắt lưng cậu. Hắn ko khống chế được mình mà ra sức trừu nhiệt. Bộ dáng tác cầu này thật làm say lòng người mà. Thân thể cường trán chảy đầy mồ hôi. Phân thân ko ngừng va chạm vào nơi nóng cháy kia. Hai tay mở rộng chân cậu ra, làm cho hai người càng lúc càng kết hợp chặt chẽ hơn.

            Ánh mắt như trói chặt lấy gương mặt đang ửng đỏ lên trong bóng đêm kia. Tiếng thở đứt quãng của thiên hạ quanh quẫn bên tai. Hắn nhẹ hôn lên hai má nóng bỗng, dịu dàng hỏi: “Đoàn nhi, có thương ta ko?”

            “Ơh….có…” Đoàn Ngọc động thân mình, một tay vòng lên ôm lấy cổ của nam nhân, tay kia chạm vào lòng ngực của hắn, để lại 1 dấu hôn như minh chính cho tình cảm của hai người. Vô cùng yêu….

            Ngực nóng lên, Phàn Chân Tường lại hôn lên vết sẹo nơi má trái của cậu dặn dò: “Đừng cứ giận ta liền bỏ đi như thế kia.” Hắn giảm dần tốc độ va chạm, dùng tình cảm mà ma sát yêu thương.

            Đoàn Ngọc cứ thuận theo, ôm chặt lấy hắn. Cậu trước sau vẫn chưa hề nói ra những lời trong lòng mình.

            Đừng đùa giỡn lên vết thương của ta….

            ***

            Từ khi Tiền lão gia đồng ý hôn sự kia rồi, thì Lục lão phu nhân đã ko thể đợi để mang tôn tử về được nữa.

            Bà bảo mọi người quét dọn một tòa biệt viện sạch sẽ. Trong ngoài đều được trang hoàng rực rỡ. Từ nay về sau cháu bà đã có thể yên tâm ở đây. Đã vậy, còn cho nó một phần tài sản nữa mà, tiêu phí tâm tư đến thế là cùng! Sau đó liền cùng con dâu đến nhà thông gia 1 chuyến.

            Bọn gác cổng thấy người của Lục gia đến, vài tên phu khiêng kiệu đang chờ bên ngoài. Lục lão phu nhân và Lục phu nhân bước vào nhà bảo họ mời cháu của mình ra.

            Người hầu trong nhà liền ngay lập tức tìm chủ tử để bẩm báo. Bọn họ được lệnh, nếu người của thông gia đến thì phải lập tức thông báo ngay.

            Bọn người làm trong nhà luôn cẩn trọng nghe lời. Một người trong đó đã theo cửa sau lẻn ra ngoài. Vội vàng chạy đến báo chủ tử về nhà ngay. Thanh Y còn cố tình giữ chân khách nhân ở đại sảnh thêm chốc lát.

            Một lúc sau, nàng dâng trà thơm, tay bê lấy mâm ra vẽ bình tĩnh bước ra khỏi phòng khách. Rồi vội vã đi tìm Đoàn công tử ở sân sau.

            Đưa tay [cốc cốc cốc] mạnh mẽ gõ lên cửa. Kêu lớn: “Đoàn công tử, ko xong rồi, người bên thông gia đích thân đến tìm ngài đấy ạh.” Nàng ko dám nói đến chuyện mà mọi người đã biết hết cả rồi ── Đoàn công tử là con cháu lưu lạc bên ngoài của Lục phủ.

            [Loảng xoảng!]

            Bỗng nghe trong phòng truyền ra tiếng vỡ của đồ sứ. Thanh Y vẫn còn đang ngây ngốc vì bị đọa đứng ngay cạnh cửa. Đã thấy Đoàn công tử mặt mũi lạnh căm, giận dữ ngút trời. Cả người âm trầm khiến người đi truyền tin nhưng nàng ko khỏi run sợ.

            “Đoàn công tử…”

            “Người của Lục gia tìm đến nhà để làm gì?”

            Đoàn Ngọc không biết là Lục gia đã bảo với mọi người thân phận của mình. Chỉ nghĩ đơn giản là đến để giải thích chuyện đánh người lần trước.

            “Ơh…” Nàng ấp úng, “Đoàn công tử, ngài…..có muốn gặp khách hay ko ạh?”

            “Hừ, đuổi đi hết cho ta!” Cậu trở vào đóng sầm cửa lại [Rầm!] giận tưởng chừng có thể gây ra được động đất luôn ah.

            Thanh Y nhìn cách đóng cửa mà sợ hết cả hồn. “Dữ quá….” Nàng mấp máy môi, liền rời khỏi khoản sân trước phòng ngủ.

            Trời ạh, hôm nay chẳng biết là ngày quỷ gì thế. Trong nhà lại 1 lần nữa đến thêm vài vị khách quý── Tiền tiểu thư và ba vị huynh trưởng đều đã vào cửa.

            ***

            “Này, ta muốn gặp nam nhân xấu xí họ Lục kia.” Tiền Hoàn Nhi ỷ vào chỗ dựa là 3 vị ca ca, lòng thầm chắc vị hôn phu tương lai là trèo cao mới dám cưới nàng vào cửa.

            Tức chết mà! Tên họ Lục kia là ai vậy? Dám vọng tưởng cưới nàng làm vợ, hừ!

            Nghe bà bà của Lục gia nói là đã tìm được đứa cháu đang lưu lạc bên ngoài. Chuyện này, tám phần là coi trọng sắc đẹp của bổn tiểu thư. Đồ cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, vô sĩ!

            Hại cho Chân Tường ca của nàng nhìn nàng khinh thường thế kia. Nói ko chừng còn cho nàng là thay lòng đổi dạ, muốn trèo cao mà làm thân với Lục gia.

            Hừ!

            Tiền Hoàn Nhi bĩu môi khinh khỉnh, giận đến nỗi dậm chân đành đạch trên mặt đất. Có rất nhiều người muốn làm con dâu của Lục gia nha. Nhưng là muốn người có tiền đồ là Lục Tam Thiểu kia. Bất quá, hắn thú thê lâu rồi.

            Về phần đứa cháu bất hiếu lưu lạc bên ngoài, chỉ dựa vào thân tình rồi bảo bà bà đến nhận. Đã vậy còn ko biết xấu hổ mà ở nhà Chân Tường ca. Nghe nói, hắn là do Chân Tường ca tìm được.

            Tiền Hoàn Nhi cho rằng nam nhân xấu xí của Lục gia ko muốn quay về Lục phủ là vì mơ ước tài sản của Lục phủ, nên mới bảo bà bà công khai chia gia tài cùng lấy chuyện cưới vợ ra làm điều kiện trao đổi.

            Đây là lúc Lục bà bà đến nhà, nàng nghe lén họ trò chuyện với nhau. Tam sao thất bản, rồi đưa ra kết luận như thế.

            Thanh Y sửng sốt hồi lâu, động não suy nghĩ. Nàng kêu lên sợ hãi: “Cô gia ko có ở đây ạh. Tiền tiểu thư tìm cô gia làm gì?”

            Tiền Huyền Đức không kiên nhẫn cùng nha hoàn dong dài, uy hiếp nói: “Còn giả ngu gì nữa! Mau gọi tên họ Lục đó ra đi.” Y xoắn tay áo lên, chuẩn bị đánh cho người răng rơi đầy đất.

            Tiềm Huyền Mậu và Tiền Huyền Lương cũng đồng thời xoắn tay áo lên theo. Cả lũ đều hè nhau vì tương lai của muội muội.

            Ba người bọn họ hy vọng em gái mình gả cho Phàn gì. Thế thì mấy người anh này cũng sẽ ăn theo được chút ít. Có em rể như Phàn gia, sau này có thể đến tiệm vải tùy tiện muốn lấy cái gì thì lấy rồi.

            Bọn họ nghe nói Phàn gia chia cho quản sự Quý Hiền Sinh 1 phần tài sản liền hâm mộ ngay. Phàn gia quả là người rất hào phóng nha.

            Lỡ như em mình gả cho họ Lục, kia còn có thể kiếm chát được gì chứ?

            “Chậc chậc, đi đi đi, con ranh này mau kêu tên họ Lục kia ra đi. Nếu hắn bỏ đi ý định cưới muội của ta thì da thịt đỡ phải chịu đau 1 chút ah.” Tiền Huyền Lương phất phất tay, giục nha hoàn vào thông báo.

            Tiền gia huynh muội ngay tại cổng chính mà ta 1 câu, ngươi 1 câu vừa mắng vừa dọa. Người hầu trong nhà thấy thế đều quây lấy nhìn. Ai cũng chẳng hiểu đầu đuôi ngọn ngành ra sao cả.

            Chủ tử chưa về nhà. Vì thế người tác chủ hiện tại chính là Đoàn công tử. Thế là Thanh Y đành phải chạy về sương phòng thông báo.

            Đoàn Ngọc sau khi biết được thì cũng như mọi người đều ko hiểu gì cả. Mặt cậu lập tức trầm xuống. “Đám người kia đến nháo nhào cái gì…. Mẹ nó! Chỉ cần dính đến Lục gia là ko có chuyện gì tốt cả!”

            Cậu nghiến răng nghiến lợi, lòng giận đã lâu chưa có chỗ trút được. Nhất thời rống lên: “Thanh Y, mau bảo toàn bộ gia đinh đến nhà củi tìm cây rồi đánh đuổi huynh muội họ Tiền đi hết cho ta! Về phần hai lão bà họ Lục muốn tìm ta kia, thì cứ để cho đợi đến chết thì thôi!”

            Thanh Y tuân lệnh, lập tức vòng qua bàn, đảo mắt nhìn quanh, liền bẻ 1 cành cây trong hậu viện làm roi. Nàng thần sắc tàn tạ, vừa đi vừa nói: “Hừ, là tự tìm phiền toái, chúng ta người đông thế mạnh, để xem ai sợ ai nào.”

            Đoàn Ngọc lạnh lùng cười, thật âm hiểm nghĩ: Nam nhân kia biết tiểu thư họ Tiền bị cậu phái người đánh đuổi đi thì sẽ phản ứng sao đây?

            ***

            Gia đinh trong nhà được Thanh Y truyền lệnh thì ngay lập tức giải tán. Mọi người đều đến nhà củi tìm xem có gậy gộc gì ko, thậm chí là đến búa và cuốc cũng cầm theo.

            Huynh muội họ Tiền thấy bọn gia đinh đang ùn ùn kéo đến, quả thật khí thế ko hề nhỏ chút nào.

            “Là Đoàn công tử của chúng ta hạ lệnh, đánh đuổi hết người đến nhà gây chuyện đi!” Đầu bếp tay cầm dao nhỏ la hét mở đường.

            Những người khác cũng phụ họa theo: “Đừng để họ khinh thường chúng ta. Tiền tiểu thư kia miệng lưỡi thật bẩn quá đi mất. Cái gì mà nam nhân xấu xí họ Lục? Cô gia của chúng ta ko phải là nam nhân xấu xí ah!”

            “Nói đúng lắm.” Thanh Y lên tiếng tán đồng. “Gia và Đoàn công tử đều là hảo nam nhân. Cô gia cũng thế.”

            Huynh muội họ Tiền vừa rồi còn ỷ thế dọa người. Giờ lại hoảng sợ, chân ko tự chủ được mà lui mấy bước. Một người trong họ quát lên: “Được lắm, một đám nô tài đều phản hết rồi ah!”

            Bọn họ ngoài miệng thì kêu như thế, nhưng chẳng ai dám tiến thêm bước nào. Đao kiếm ko có mắt mà, lỡ như bị chém cho vài nhát, tay chân thương tật biết tìm ai mà khóc đây.

            Ấy thế nhưng 4 huynh muội vẫn chưa chịu buông ra, vẫn còn nói cứng. “Họ Lục ko sao ko lăn ra đây, anh em bọn ta tuyệt ko tha cho hắn đâu áh!”

            Tiền Huyền Mậu miệng nói cốt để giữ lại thể diện, thật ra trong lòng y đã thầm kêu ko xong rồi.

            “Ngũ muội, nhiều người như thế, chúng ta đành hôm khác lại đến vậy. Lúc đó ca ca sẽ thay muội trút giận.” Y hạ giọng nói nhỏ với muội muội nhà mình.

            Tiền Huyền Lương kéo kéo ống tay áo của em gái mình, cũng ghé tai nói nhỏ. “Hảo hán ko chấp chuyện trước mặt. Bọn gia đinh này đều ko coi ai ra gì. Phản hết rồi. Huống chi, họ Lục kia đã trốn ko gặp người, chúng ta giờ cũng chẳng còn cách gì.”

            Các ca ca gió chiều theo chiều ấy, rõ ràng là sợ chết mà. Tiền Hoàn Nhi cắn môi thở hổn hển mà mắng: “Ta mới ko sợ đám nô tài này. Ta muốn nói với Chân Tường ca là họ ức hiếp ta.”

           Nàng dậm chân, xoay người bước ra khỏi cửa lớn, bỗng nhìn thấy ngay Chân Tường ca của nàng đã trở về. Tiền Hoàng Nhi liền vui mừng khóc vài tiếng, chạy đến cạnh bên mà tố khổ: “Chân Tường ca, nô tài nhà huynh làm phản hết rồi kìa.”

            Phàn Chân Tường nghe xong, thì trong đầu nghĩ ngay đến chuyện bọn người hầu trong phủ đang bất kính với Đoàn Ngọc, ko phải vì nhận quan hệ với thông gia chứ…..

            Hắn lập tức chạy ngay vào nhà. Nhất thời bị cảnh thượng trước mắt làm cho choáng váng. Quanh mình người thì cằm cây, kẻ cầm dao, ko khí thật căng thẳng.

            “Các ngươi đang làm gì đó!” Mặt Phàn Chân Tường biến sắc, khó lòng kìm được cơn giận đang phát tát….

            “Gia, chúng tôi muốn đánh người ạh!”

            “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

            Bọn người hầu đều tranh nhau mà nói. Là cáo trạng ──

            “Gia, Tiền tiểu thư và Tiền thiếu gia đến nhà tìm cô gia. Bọn họ ko chỉ mắng chửi, còn nói muốn vào đánh người nữa ạh.”

            “Là vậy ạh, Chúng tôi đều nói cô gia ko có ở đây. Bọn họ vẫn ồn ào đòi nhìn cho được. Nếu ko sẽ ko chịu rời đi.”

            “Cô gia của chúng ta muốn kết hôn với Tiền tiểu thư sao? Chuyện này sao chẳng nghe ai nói qua cả. Chúng tôi thật ko biết Tiền tiểu thư nghe tin ở đâu, mà cứ nhất định phải tìm cho được cô gia ở đây, rồi lại trút giận lên người bọn tôi đấy ạh.”

            “Đoàn công tử liền bảo chúng tôi dùng cây đánh đuổi bọn họ đi.”

            Bọn họ có Đoàn công tử làm chỗ dựa, nên mới ko sợ gia trách tội như thế.

            Phàn Chân Tường trong đầu nhất thời hiểu được, thì ra là do bà thông gia làm mai làm mối mà gây ra sóng gió thế này đây. “Đoàn nhi đâu, hắn đâu rồi?”

            “Ta đi thỉnh Đoàn công tử đến ngay ạh.” Thanh Y vội vứt ngay cành cây, quay đầu mà chạy.

            Tiền Hoàn Nhi chạy đến cạnh Chân Tường ca, mặt đầy nước mắt nước mũi mà kể lể: “Huynh đừng nghe họ nói nhảm đó. Là bọn họ ức hiếp muội….”

            Tiền Huyền Đức cũng nói: “Phàn gia, ngươi phải trông coi bọn cẩu nô tài này cẩn thận mới được. Thật mất dạy mà.”

            “Tốt nhất là đuổi hết đi. Dù sao có tiền thì sợ gì ko có nô tài nghe lời chứ.” Tiễn Huyền Mậu hai tay hoàn trước ngực, nhướng mày hung dữ nhìn đám cẩu nô tài trừng trừng, “Hừ hừ…” Lỗ mũi y phun khí, bộ dáng thiếu gia lại quay về. Cái tên Đoàn công tử ra lệnh kia chắc chắn phải chết thảm.

            “Dạy dỗ nô tài thì nói sau đi. Bọn ta hiện tại muốn giải quyết chuyện hôn nhân của Hoàn Nhi. Việc này quan trọng hơn. Muội ấy ko muốn vào Lục phủ.” Tiền Huyền Lương tiến đến em rễ tương lai, lấy lòng nói: “Phàn gia, trong lòng ngươi chắc cũng biết rõ. Ngũ muội của ta là chung tình với ngươi. Ngươi nhẫn tâm để nó gả vào nhà họ Lục sao?”

            “Muội ko cần……” Tiền Hoàn Nhi kéo kéo ống tay áo của Chân Tường ca ca làm ra vẻ mặt ai oán, cố tình phô bày tình ý của mình cho hắn thấy: “Muội chỉ thương mình Chân Tường ca thôi. Ko muốn gả cho nam nhân xấu xí của Lục gia chút nào cả. Cha thật hồ đồ, vì nợ ân tình của Lục bà bà, liền định đoạt ngay việc hôn nhân của muội.

            “Chân Tường ca, nếu huynh ra mặt nói muốn cưới muội, cha nhất định sẽ đồng ý từ hôn, để gả muội cho huynh ngay mà.” Nàng lo lắng, Chân Tường ca ko muốn hứa hẹn cùng mình. Nữ nhân đến cửa xin cưới thế kia cũng dày mặt thật. Nhưng người như Chân Tường ca ca nếu ko nắm chặt thì thật phí quá đi.

            Áh, Tiền tiểu thư này thật ko biết xấu hổ… Bọn người hầu trong nhà nhìn nàng ta lãng vãng với chủ tử mình như vậy thật ko chịu nổi mà vội tránh đi nơi khác cả. Thì ra là đang mơ mộng làm thiếu phu nhân nha.

            Phàn Chân Tường chẳng màng đến lời của nàng. Lòng đều đặt ở Đoàn Ngọc đang ở xa xa phía trước. Hắn vội giẫy tay ra khỏi Tiền Hoàn Nhi ngay, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt thiên hạ, thật lo lắng nói: “Bà bà có nói với ngươi là….”

            Lời còn chưa dứt, đã bị thiên hạ cắt ngang.

            “Ngươi nói lão bà kia muốn nói gì?!” Đoàn Ngọc giận dữ hỏi.

            Nhướng mày, trừng mắt nhìn nam nhân, xong lại hướng đến 1 đám người đang đứng lố nhố trước cửa. Đoàn Ngọc lòng đầy ghen tuông, đầy lạnh lùng nói: “Thì ra là cô nương nhà người ta tìm đến tận cửa cơ đấy. Da mặt thật dày quá đi mà.”

            Sắc mặt của hắn thật khó xem. Phàn Chân Tường cười hỏi: “Ngươi đều nghe thấy rồi àh?”

            “Người ta lớn tiếng ồn ào, ta có thể không nghe thấy sao, hay ngươi cho ta là kẻ điếc?” Hắn nghiêng đầu cố dùng sức trừng nam nhân 1 cái, nghiến răng nghiến lợi. Lòng độc ác nguyền rủa: “Con mẹ nó! Nam nhân chết tiệt này chắc cũng ong bướm gì rồi. Đến nỗi nữ nhân đuổi đến tận cửa cơ đấy.”

            Thật sự là……Cả ngàn lời độc ác nguyền rủa bát đại tổ tông người ta xém chút là bật ra khỏi miệng. Đoàn Ngọc không khỏi suy nghĩ: Nam nhân chết tiệt, tám phần là muốn tìm của lạ. Nên mới có thể ở nhà nuôi 1 người, ra ngoài lại trêu thêm 1 người…. Chưa chắc, nói ko chừng, còn vài người nữa áh. Hèn chi về nhà chẳng thấy khi nào rạng rỡ mày mặt cả.

            Thật giỏi quá mà!

            Đến thiếp thân của người ta cũng ko tha cho luôn. Hừ! Đoàn Ngọc có chút đồng tình với cái tên Lục Tam Thiểu kia. Tiền tiểu thư còn chưa cưới vào cửa, đã bị tên này cắm cho 1 cái sừng lên đầu rồi……”Chậc chậc.” Cậu không khỏi lắc lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên nụ cười nhạt là vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

            Thật sự rất quỷ dị, Phàn Chân Tường nãy giờ đều theo dõi cậu. “Ngươi cười cái gì? Đoán rằng cậu sẽ nổi giận, sao giờ 1 chút cũng ko có?

            “Hả.” Đoàn Ngọc nhất thời hoàn hồn, “Ta cười gì mặc ta, ngươi quản được áh, Thật muốn đánh rắm mà!”

            “Ngươi vừa giận cái gì?”

            Sắc mặt Đoàn Ngọc trầm xuống, nam nhân chết tiệt dám phản bội cậu. “Ngươi cưới Tiền tiểu thư cũng tốt lắm mà.” Hắn xấu xa đề nghị, thật vui khi thấy nam nhân và Lục gia vì 1 con đàn bà dữ dằn mà trở mặt nhau. Tuy vậy nhưng lòng thật chẳng có tư vị gì cả.

            Chỉ có thể tự an ủi mình. Nam nhân chết tiệt kia cũng chẳng phải hạng trung trinh tiết liệt gì cả. Hừ! kết hôn thì kết hôn đi. Đều là 1 cặp vô sĩ, thật ko biết xấu hổ ah!

            Cậu phải về phòng thu dọn đồ đạc, dẫn Chân Nhi rời khỏi nơi chướng khí mù mịt này mới được!

            Phàn Chân Tường thấy cậu cúi đầu bước đi thì rất kinh ngạc. Hắn tự hỏi: “Ta cưới Tiền tiểu thư?”

            “Ngươi trở lại cho ta!” Phàn Chân Tường rống lên, cơn giận đã lên đến đỉnh đầu.

            Thiên hạ đúng là lại phát bệnh rồi. Trên giường thì ngoan ngoãn làm sao, bước xuống giường liền trở mặt 1 cách kỳ quái!

           Thiên hạ đúng là lại phát bệnh rồi. Trên giường thì ngoan ngoãn làm sao, bước xuống giường liền trở mặt 1 cách kỳ quái!

            Đoàn Ngọc lòng đang nghẹn đầy, bỗng nhìn thấy trên mặt đất có 1 cành cây nhỏ bị vứt lại. Cậu liền cúi xuống cầm lên, quay đầu lại, thở khì khì hướng nam nhân mà vụt: “Ngươi quát to như thế làm gì! Ta đã chu toàn cho ngươi. Ngươi còn dữ dằn với ta….”

            Chẳng muốn nhìn thấy bản mặt thối của nam nhân thêm chút nào nữa. Cậu cúi đầu khập khiễng bước đi. Ko cần đợi đến khi người ta đuổi mình mới chịu ra khỏi cửa. Cũng hay, vừa có thể thoát được hai lão bà kia. Dù sao thì thời gian gần đây, cậu dựa vào việc thêu thùa cũng đã tích góp được 1 ít ngân lượng. Dù có dẫn Chân Nhi theo cùng cũng ko lo chết đói. Cuộc sống sau này sẽ ko làm khó được họ.

            Ngẫm nghĩ ── lòng càng thêm giận. Nam nhân kia thế mà dám đùa bỡn cậu. Thật muốn ói chết mà.

            Nhẫn nhịn, thật ko thể nào nhịn nỗi ah. Bọn người kia cứ dè hắn mà gây phiền…. Phàn Chân Tường chịu đựng cũng đã lâu, giờ bắt đầu bùng nổ. Hắn rống lên giận dữ: “Lập tức đuổi hết bọn người của Tiền gia cho ta. Sau này ko cần lôi thôi, chỉ cần bọn họ đến cửa liền báo quan, tội danh tự ý xâm phạm nhà dân!” Hôm nhân cái quái gì, cùng hắn 1 chút quan hệ cũng ko có mà!

            Sau khi ra lệnh xong, Phàn Chân Tường nổi giận đùng đùng mà chạy lên, nhấc thiên hạ vác lên vai, ngẩng cao đầu mà bước đi.

            Mắt Đoàn Ngọc nhất thời hoa lên. Cậu nhanh tay nắm lấy áo của nam nhân. Cả người như bị trút ngược xuống dưới, hoảng sợ mà kêu lên: “Ngươi – làm – cái – gì  ── “

            “Về phòng, đánh vào mông ngươi.” Phàn Chân Tường giọng điệu thật cức nhắc, ko khỏi liên tiếp oán giận: “Ngươi dám muốn ta cưới Tiền tiểu thư. Này rõ ràng là chọc ta tức chết mà. Kiếp này, ta chỉ thương 1 mình ngươi mà thôi. Sao ngươi lúc nào cũng quên mất vậy. Hừ! trí nhớ quá kém ah. Đáng bị đòn lắm mà.”

            [Rầm!]

            “Áh, lưu manh! Buông ra ──” Đoàn Ngọc sau khi ngạc nhiên thì hoảng sợ, cả người như tôm luộc chín đều nhanh chóng đỏ lên.

            Tiền Hoàn Nhi thấy cảnh đó thì cũng choáng váng. Ba huynh đệ kia cũng nghẹn lời nhìn trừng trừng mà chóng mặt theo.

            “Hắn… Hai người bọn họ…” Tiền Hoàn Nhi run rẩy chỉ chỉ ngón tay về phía trước, hỏi: “Chân tường ca thương nam nhân xấu xí kia….”

            “Đúng thế đó. Sao hả? Các người nhìn còn chưa đủ ưh?” Thanh Y liếc Tiền tiểu thư 1 cái ── nàng ta có gì đẹp đẽ đâu chứ? Nhìn thoáng qua cũng ko bằng 1 nữa gương mặt xinh đẹp của Đoàn công tử.

            Nàng bước đến mở ra cổng lớn, nói chuyện thật hùng hồn. “Gia có mệnh lệnh, thỉnh Tiền tiểu thư cùng Tiền thiếu gia mau chóng rời đi ạh.”

            Tiền Hoàn Nhi nhất thời vỡ mộng, nhấp nháy miệng, che mặt mà rời khỏi nơi thương tâm này.

            Ba anh em họ Tiền cũng đang tiếc nuối vì mưu tính của mình bị thật bại. Thì ra Phàn gia thích nam nhân. Chuyện này dù có chết họ cũng ko ngờ được.

            Mặt mày tối đen, ba huynh đệ đều đồng loạt nhìn về bọn người hầu hô 1 tiếng “Thối”. Xong thì cũng vội vội vàng vàng rời khỏi đó. Tránh cho chuyện bị người ta bắt đến nha phủ thưa kiện tội tự ý xâm phạm nhà dân.

            Thanh Y thấy bọn họ đã chạy xa thì cầm lấy 1 bên cổng kép lại. Nàng cũng lập lại y như thế đối với cánh kia. [Rầm] 1 tiếng, đóng sập cổng lại

            Ah, sau 1 lúc, thì nàng mặt mày hớn hở mà nói. “Thoáng cái, nhà cửa đã yên lặng như cũ rồi.”

            Giữa đám người hầu có 1 giọng vang lên. “Đúng thế, đợi chút nữa trong phòng của gia sẽ truyền ra tiếng Đoàn công tử kêu rên cho coi.”

            “Àh, chúng ta vờ như ko nghe gì làm tốt rồi.”

            Lại có người nói: “Nhưng mà, bà thông gia vẫn còn ngồi đợi ở đại sảnh. Chúng ta có nên đi nhắc nhở gia hay ko?”

            Thanh Y thoáng bất ngờ rồi lại cười nói: “Đoàn công tử không phải đã nói là muốn cho họ chờ hay sao? Chúng ta ko cần đi nhắc gia làm gì. Chờ gia xong việc, tự nhiên sẽ nghĩ đến thông gia vẫn còn ở trong nhà ngay mà.”

            ***

            Phàn Chân Tường sau khi vác thiên hạ về phòng, thì bắt đầu để cậu ngồi áp lên đùi mình. Hắn giận dữ cởi ra y bào, kéo ngay quần cậu xuống, vờ như mắt điếc tai ngơ ko màng đến lời chửi rủa đang ào ào tuôn ra.

            “Hỗn trướng! Ngươi dám đánh ta thử xem. Ta ko phải là con nít 3 tuổi. Mẹ nó…. Buông – ta – ra ── “

            “Không buông.”

            Đoàn Ngọc vừa thẹn vừa giận quay đầu lại nhìn trừng trừng nam nhân. Thấy tay hắn đang giở cao, thật muốn đánh vào mông của cậu.

            Lòng hoảng sợ. Cậu liền cầm lấy cánh tay của nam nhân mà cắn. Thật nổi điên lên mà. Là hắn thông đồng với nữ nhân đến nổi người ta đuổi đến tận cửa, đâu phải là cậu trêu ghẹo Tiền tiểu thư kia chứ.

            Ánh vào trong mắt là vết sẹo làm lòng người khác nhanh chóng mềm xuống. Phàn Chân Tường giở cao tay giữa ko trung, mắt hắn như đang cam chịu.

            Cứ để mặc cho cậu cắn cánh tay trái của mình. Người đã ko còn trọn vẹn, hắn sao nỡ đánh cậu được chứ. “Đồ ngốc…” Phàn Chân Tường nhịn không được mà trách cứ, “Ngươi ko thể tin tưởng ta được sao?”

            Miệng cảm nhận được vị ngọt của máu.  Đoàn Ngọc từ từ bỏ miệng ra. Mắt cậu trong chớp mắt hoa lên, thoáng chốc đã bị nam nhân ôm chặt lấy.

            Phàn Chân Tường vươn tay vén vài loạn tóc rối ra sau tai cho cậu. Hắn dùng ngón cái lau lau vết máu nơi khóe miệng cậu. Mắt thật dịu dàng nhìn chăm chú vào ánh mắt phức tạp của người đối diện kia. Tình huống có sự biến hóa, “Sao không nói nữa?”

            Hừ, Đoàn Ngọc quay mặt đi, mắt bỗng lóe lên khi thấy tay áo của nam nhân có một vệt máu đỏ. Nhất thời cảm thấy hối hận, “Ta…” Miệng vừa nói đến đây thì dừng hắn. Cậu ko muốn giải thích, lập tức vùi mặt vào cổ nam nhân, tay lặng lẽ gỡ ra thắt lưng của hắn. Ko cần nói gì cả, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

            Phàn Chân Tường ôm lấy cậu, cằm gác lên tóc mà cọ cọ. Hắn ko khỏi thở dài: “Thì ra ngươi cũng ghen àh?”

            “… Mới không có.” Cậu dù chết cũng cứng miệng, hai tay xiết chặt lấy nam nhân hơn.

            Phàn Chân Tường cười nhạt, ko muốn ép cậu nữa, hắn hôn lên môi cậu, thì thầm: “Đoàn nhi, ta thương ngươi lắm. Kiếp này đừng vọng tưởng là sẽ thay đổi.”

            “…” Cậu ko hề vọng tưởng mà là xác định luôn nam nhân này phản bội.

            Phàn Chân Tường khẽ vuốt nhẹ vết sẹo bên nữa người trái của cậu, lòng đầy thương cảm ko thể nói thành lời. Hắn biết cậu rất cực đoan, nhưng, hắn lại yêu chết đi được tính nết này.

            “Đoàn nhi, ta chỉ muốn ngươi toàn tâm toàn ý theo ta mà thôi.”

            Đoàn Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nam nhân thật lâu. Cảm nhận được sự ấm áp đang từng chút từng chút 1 len lõi vào lòng mình. Tràn đầy.

            “Chân Tường, ta chẳng có ai khác cả. Ngươi đừng nghi ngờ ta.” Lòng của cậu ko có người nào khác ngoài hắn cả. Cậu sợ nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của nam nhân liền cúi đầu lí nhí: “Ta đã như thế này rồi, còn có ai muốn nữa chứ. Chỉ mình ngươi đối xử tốt với ta. Lòng ta ko dư thừa đến mức có thể cho người khác nữa đâu.”

            Cậu nói càng lúc càng nhỏ. Xong lại nghiêng đầu liếc trộm nam nhân 1 cái. Ko khỏi bực mình. “Ngươi cười cái gì?!”

            “Cười ngươi suy nghĩ lung tung.”

            Phàn Chân Tường cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn ôm cậu vào lòng. Hắn thuận thế áp cậu xuống giường, giữ người dưới thân. Lưỡi bắt đầu dây dưa, lúc nhẹ lúc sâu mà hôn, tham lam tận hưởng tư vị ngọt ngào của cậu.

            Miệng lưỡi hai người tách ra, thần trí của Đoàn Ngọc đã nhanh chóng bay mất. Trong mắt chỉ còn lại sự dịu dàng của nam nhân. Thân hình cậu cũng bắt đầu nóng lên theo bàn tay to lớn đang dao động của nam nhân. Chủ động tách hai chân ra, muốn nam nhân đặt mình vào giữa đó.

            Nhẹ giọng thúc giục: “Chân Tường, mau lên….”

            [xoạt!]

            Hai tay kéo mạnh, xiêm y của thiên hạ rách ra làm đôi. Phàn Chân Tường cúi đầu hôn điểm đo đỏ trước ngực cậu, lòng bàn tay dần dần dời xuống, bao phủ phân thân đang nhiệt tình hưởng ứng.

            Bỗng nhiên, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng ầm ỉ quấy nhiễu giây phút thân mật của hai người.

            Phàn Chân Tường nhăn mày, dừng lại cử chỉ thân thiết. Hắn giận dữ mà “Hừ!” 1 tiếng. Rõ ràng là đang nhớ đến. “Là thông gia”

            Hở!

            Thần trí của Đoàn Ngọc cũng mau chóng tỉnh lại, trừng mắt nhìn, một cơn giận bốc lên tận đầu, cậu nói thật thối: “Phiền thật áh.”

            “Ách, có chút thôi…..” Lòng Phàn Chân Tường bắt đầu cảm thấy vô cùng bất an. Hắn lo lắng chuyện cậu nhân lại tổ tiên. Kia ko thể nói dóc vài ba câu là xong được.

            Tình cảm vừa mới cháy bỏng, Đoàn Ngọc giờ càng nghĩ càng bốc khói. Cậu chuyển động thân mình đẩy nam nhân té xuống giường, miệng ko ngừng mắng. “Họ Lục đích đến cửa thật chẳng có chuyện gì hay ho cả. Còn phá hư của chuyện tốt của ta….Ta thấy hai lão bà kia tới đây là để nghe chửi mà.”

            Gỡ hết y phục bị rách ra, Đoàn Ngọc cầm lấy bộ xiêm y mới trong tay nam nhân vội vàng mặc vào. [Rầm!] 1 cái đóng lại ngăn kéo, nhướng mày nhìn xem thái độ của nam nhân. Nếu hắn muốn cậu tôn kính bề trên thì xong ngay. Từ nay về sau đừng có mơ là cậu sẽ đến tiệm vải cho hắn ăn cơm.

            Phàn Chân Tường giật mình, hỏi: “Đoàn nhi, ngươi muốn làm gì?”

            “Đuổi người ra khỏi nhà, sau đó chúng ta tiếp tục.”

            Hừ, sắc mặt cậu thật thối bước ra. Thù mới hận cũ cũng nên tính một lần luôn đi. Cơn giận này quả ko nhỏ, có tính đến 3 ngày 3 đêm cũng chưa chắc gì xong đâu.

            Phàn Chân Tường hoảng hồn, lập tức chạy lên trên, chặn ngay cửa phòng.

            Đoàn Ngọc trừng nam nhân 1 cái, hỏi: “Ngươi làm gì?”

            Phàn Chân Tường cố giữ bình tĩnh, tìm cớ hoãn binh. “Để ta ứng phó người của thông gia là tốt rồi, ngươi cứ ngồi đây thêu tiếp đi nha.”

            “Tại sao?” Đoàn Ngọc bắt đầu động não suy nghĩ. Tại sao nam nhân lại bảo cậu chờ?

            “Là toàn bộ hàng thêu ở tiệm vải đều đã bán hết rồi. Giờ khách nhân đang hối thúc hàng mới nha.”

            “Àh, đợi thêm vài ngày nữa thì có sao đâu?”

            Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ngăn cản của Thanh Y ──

            “Lục lão phu nhân, Đoàn công tử không tiếp khách đâu, thỉnh ngài trở lại phòng khách ngồi đợi 1 chút. Đợi gia khuyên nhũ ngài ấy xem thử có thay đổi ý định ko ạh.”

            “Con ranh mau tránh ra. Ta muốn gặp cháu ta, ai cũng ko cản được đâu.”

            Đoàn Ngọc nghe tiếng, sắc mặt nhất thời biến đổi, đến cậu cũng ko biết là mình có sức mạnh như thế, trong chớp mắt đã đạp cửa ra [Rầm!] 1 tiếng thật lớn. Quát lên: “Ai là cháu của bà hả?!”

            “Áh, xong rồi…” Thanh Y đang đứng gần cửa bị dọa cho hoảng sợ. Lát sau, nàng ta thật nhẹ nhàng chậm rãi mà trốn mất. Nên tránh càng xa càng tốt ah!

            Lục lão phu nhân há hốc mồm. Nhất thời ko phát ra được tiếng nào cả.

            Đứa cháu lưu lạc bên ngoài này đang oán họ đến tận trời. Lòng như bị ai nhéo mạnh 1 cái. Lục lão phu nhân cả người run rẩy nắm lấy cánh tay của con dâu để có thể đứng vững được. Bà lắp bắp gọi: “Ngọc Nhi….”

            “Đừng bất kính với bà bà như vậy mà!” Lục phu nhân lên tiếng khuyên bảo, thử làm dịu đi không khí căng thẳng trước mắt. “Ta và bà bà đặc biệt đến đây thăm con. Là muốn con trở về nhận tổ quy tông, đồng thời bù đắp lại những thiệt thòi mà con đã chịu trong bao nhiêu năm qua.”

            Đoàn Ngọc trừng mắt nhìn hai lão bà. Trong đầu bỗng nhớ đến lúc mình còn ấu thơ. Tràn ngập những cảnh mình và nương bị đuổi khỏi Lục phủ, bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ, rát cổ van xin cũng ko ai chịu giúp…. Cuối cùng là mình phải lưu lạc vào chốn phong trần.

            Hận ý cuồn cuộn bốc lên ko dứt. Mặt của Đoàn Ngọc rét căm căm, ngũ quan nhăn chặt lại. Cậu mở miệng, lạnh lùng: “Chúng ta có quen nhau sao? Hay là hai phu nhân tùy tiện nhận đại người. Sao ko chịu đánh tiếng hỏi trước để biết là ta lục thân chẳng nhận. Cút!”

            Lục lão phu nhân nghe xong, tim ko thể chịu nỗi nữa. Mắt nhất thời trợn trắng. Ngất đi.

            “Ah, nương!” Lục phu nhân hoảng sợ kêu lên.

            Phàn Chân Tường cũng ngay lập tức chạy đến đã lấy lão thông gia. Đồng thời ra lệnh cho Thanh Y: “Mau đi mời đại phu.”

            “Vâng ạh, con lập tức đi ngay” Thanh Y thất kinh hồn vía vội vàng rời đi. Dọc đường ko ngừng lẩm bẩm. Lục lão phu nhân nếu nghe lời khuyên của nàng thì làm gì phải ngất đi như thế chứ.

            Đoàn Ngọc vẫn lạnh lùng, lòng đầy hận thù. Ko chút để ý xem lão bà bà kia là sống hay chết rồi. Cậu cúi đầu đóng [Rầm!] cửa phòng lại. Nhắm mắt làm ngơ.

            “Thằng bé này sao vô tình quá. Bà bà tốt xấu gì cũng là bà nội của nó mà….” Lục phu nhân thoáng chốc hốc mắt đỏ lên, hoang mang lo sợ, gấp đến độ chẳng biết làm sao.

            Phàn Chân Tường cũng ko dám chậm trễ, vội vàng cùng bà thông gia dìu lão thông gia đến sương phòng gần đó, đồng thời bảo người hầu ở ngoài chờ sai bảo.

            Khoảng một khắc sau (~ 15’) Thầy thuốc đã đến chữa trị. Lục lão phu nhân từ từ tỉnh lại. Mọi người cuối cùng cũng có thể thở ra nhẹ nhõm.

            “Hai vị trưởng bối mời trở về đi. Đoàn nhi sẽ ko thể nào thay đổi ý kiến đâu ạh.” Phàn Chân Tường ngồi ở góc phòng, thật êm ái khuyên bảo.

            Lục lão phu nhân lòng đầy chờ mong thì bỗng nếm mùi thất bại. Tôn tử ko chịu nhận bà, còn hung ác coi bà là kẻ thù, “Thằng bé kia hận ta….”

            Lục phu nhân không đành lòng nhìn bà thương tâm, liền an ủi: “Nương, thằng bé này thật ko có giáo dục gì cả. Đến thân tình luân lý cơ bản như vậy cũng ko biết nữa. Nó đã ko nhận chúng ta rồi, thì coi như chưa từng có nó vậy.” Bà ít nhiều gì vẫn thiên vị, dù gì thì Ngọc nhi đâu phải do bà sinh ra.

            “Không được! Chúng ta đã an bài hôn nhân cho nó rồi. Giờ nói ko nhận nữa, thì thật ko biết nói gì với Tiền lão gia nữa đây!” Lục lão phu nhân chầm chậm tính toán. Cháu mình có quay về Lục gia ko, cũng ko quan trọng. Thiết yếu nhất là việc đón dâu, ko thể nào gián đoạn được.”

            Thằng bé là huyết mạch của Lục gia. Sau khi đón dâu, thì tương lai sinh con đẻ cái vẫn phải kế thừa hương khói của Lục gia như thường thôi. Lục lão phu nhân buông ra tiếng thở dài, “Nó có về hay ko, giờ ta cũng ko miễn cưỡng. Chỉ là….”

            “Nương lo lắng chuyện hôn sự sao?”

            “Đương nhiên.” Lục lão phu nhân nói với con dâu: “Hai bà già chúng ta là vì cái gì. Con còn chưa hiểu lòng ta hay sao.”

            Lục phu nhân gật gật đầu, hiểu ra ngay là bà bà dụng tâm cực khổ chẳng qua cũng để con cháu Lục gia đời đời hưng vượng. “Nương nói gì, thì con nghe đó thôi ạh.”

            Lục lão phu nhân vỗ vỗ tay con dâu khen ngợi. Bà liền ngay lập tức xin viện trợ từ phía người thông gia tốt kia. “Ngài thông gia àh, mọi chuyện xin ngài giúp đỡ cho đôi chút.”

            “Xin hãy nói ra. Nếu có thể, ta nhất định sẽ tận lực mà giúp ạh.” Phàn Chân Tường theo lời nói của hai bà cũng đoán được 7 tám phần trong đó. Nhưng mặt hắn vẫn ko hề thay đổi mà thả lòng để nghe thử xem hai người kia sẽ nói điều gì.

            Lục lão phu nhân ra dấu bảo con dâu đem khế ước nhà đất ra rồi tiếp tục nói: “Đây là tài sản ta sẽ cho Ngọc nhi. Hôm nay phiền ngài giao tận tay nó. Nói ta lúc nào cũng đợi nó hồi tâm chuyển ý.  Thêm nữa, ta đã an bài hôn sự tốt đẹp cho nó rồi. Ngày kết hôn cứ để nó quyết định. Còn về phần tiêu phí, ta sẽ chuẩn bị thỏa đáng.”

            Phàn Chân Tường chưa kịp ngăn cản đã bị Lục phu nhân nói tiếp: “Thông gia tốt àh, Ngọc nhi ở đây là do ngài chăm sóc. Chúng ta rất cảm kích, nhưng nó ko thể ở lại quý phủ cả đời được. Ta tin là chỉ cần ngài nói rõ với nó, khuyên nó nên thành gia lập nghiệp. Nó nhất định sẽ nhận ra tâm ý của chúng ta ngay thôi mà.”

            “Sao có thể được!” Phàn Chân Tường nhanh như chớp đứng lên, tay đặt sau lưng, kiêng quyết ko nhận khế ước của hai vị phu nhân.

            “Thỉnh hai vị từ bỏ ngay ý định đó đi ạh. Đoàn nhi chỉ có thể ở nhà của ta mà thôi.”

            “Tại sao?” Lục lão phu nhân và Lục phu nhân đều đồng loạt hỏi.

            “Bởi vì hắn là người của ta!”

            Lời vừa nói xong, làm cho hai người còn lại đều giật mình ko khỏi hoảng sợ.

            “Ngươi…” Lục phu nhân che miệng lại, ngăn ko cho mình vì sợ hãi mà kêu lên.

            Lục lão phu nhân chỉ chỉ vào mặt của thông gia cũng “Ngươi ngươi ngươi…” cả buổi trời. Trước sau vẫn là nghẹn lời, ko nói được gì.

            Chuyện đến bây giờ, Chân Tường không thể không nói cho rõ ràng: “Ta thương hắn, hắn chỉ có thể là của ta. Hai chúng ta cả đời này sẽ ko cưới vợ. Về phần con cái, bà thông gia, lão thông gia, chắc hai người vẫn còn nhớ chứ. Nếu tương lai, Vân nhi sinh được nam oa nhi, thì nó phải là con thừa tự của ta.”

            “Ah! Thì ra do ngươi bày mưu tính kế, được lắm.” Lục phu nhân quát lên: “Ngươi trước tiên là gạt chúng ta chuyện tìm được Ngọc nhi, sau đó lại dùng lời ngon tiếng ngọt mà lừa Ngọc nhi nữa phải ko?”

            “Giỏi lắm, ” Lục lão phu nhân ngẫm mọi chuyện mới nói: “Thông gia tốt àh, sao lòng ngươi xấu xa đến thế. Lục gia chúng ta ko hề bạc đãi Vân nhi ah. Với ngươi cũng ko thù ko oán. Sao ngươi có thể…..”

            Lục lão phu nhân dậm chân liên tiếp, giận dữ ko thôi.

            Phàn Chân Tường đối với sự chỉ trích liên tục của hai nữ nhân này liền đưa ra lời giải thích: “Ta không lừa hắn. Tất cả đều là trùng hợp thôi.”

            “Cái gì là trùng hợp!”

            “Sự thật rành rành trước mắt. Là ngươi tính toán chống đối lại bọn ta….”

            Mặt của Phàn Chân Tường liền biến sắc, lòng giận vô cùng, hắn gằn từng tiếng: “Các vị đâu phải ko biết thân phận trước đó của Đoàn nhi. Hắn chính là tiểu quan mà ta mua được trong tay Trích Tinh lâu lão bản. Sau khi mất đi hắn, ta mới từ miệng hai người biết được hắn chính là hậu duệ của Lục gia.”

            “Thật khổ sở lắm hắn mới về lại cạnh ta. Ko báo cho nhị vị phu nhân biết vì hắn là của ta! Ta phản đối chuyện hắn nhận tổ quy tông vì hắn chỉ có thể là của ta mà thôi!”

            “Nói bậy! Nó rõ ràng là con cháu của Lục gia.”

            [Rầm!]

            Phàn Chân Tường bỗng đập mạnh xuống bàn, trừng mắt giận dữ nhìn hai người bọn họ: “Nhị vị phu nhân định đem tài sản đến để mua lòng người àh. Có từng nghĩ qua hắn cần cái gì? Hắn thiếu thứ gì? Nếu hắn và Lục gia 1 chút quan hệ huyết thống cũng ko có. Các phu nhân sẳn lòng nhìn nhận hắn sao?”

            Lục lão phu nhân và Lục phu nhân nhất thời im miệng ko nói được gì.

            “Thỉnh hai người ngẫm nghĩ kỹ càng đi ạh. Lúc hắn lưu lạc bên ngoài, lúc đó các người đang ở đâu?”

            “…” hai người luôn tự cho mình là đúng kia giờ đang bị thông gia bác bỏ ko hề thương tiếc.

            Hắn tiếp tục hỏi dồn: “Mẹ của Đoàn nhi lúc sinh thời luôn bị hai người chà đạp. Đoàn nhi chính là ngày ngày nhìn sự phỉ nhổ kia mà lớn. Giờ nhị vị lại khiên quyết muốn hắn cưới vợ….” Hắn dừng một lát, đồng ý: “Cũng được thôi, nhưng thỉnh nhị vị bảo Tam Thiểu thôi ngay Vân nhi đi. Thế thì ta liền khuyên Đoàn nhi trở về nhận tổ quy tông.”

            “Nhưng mà, ta thật ko dám khẳng định là hắn có chịu hay ko. Bất quá, có thể bảo chứng Vân nhi chắc chắn sẽ nghe lời ta mà từ bỏ Lục phủ.”

            Rầm!

            Vân nhi vốn luôn nghe lời huynh trưởng của mình. Lỡ như…. Đúng như thế. Thì vừa cháu trai, cháu dâu cùng đứa chắt đang ở trong bụng kia, tất cả đều về tay thông gia hết.

            “Ngàn vạn lần ko thể….Ngàn vạn lần ko thể….” Lục lão phu nhân và Lục phu nhân đều bị hoảng sợ ko ít. Bởi nam nhân Lục gia khí ko thịnh, nếu để cho con dâu vừa cưới vào chạy mất. Kia thật chẳng nên chút nào!

            Mắt thấy hai bà thông gia sắc mặt trắng bệch, tựa như đã thông suốt mối sự lợi hại trong các mối quan hệ kia. Phàn Chân Tường xem như đã nắm chắc phần thắng. Thế là hắn liền buông tha đối phương.

            Trước khi rời đi, hắn quay đầu lại nói. “Đừng trách Đoàn nhi không thể chấp nhận nhi vị. Đối với hắn mà nói, người thân duy nhất đã sớm qua đời. Hiện tại hắn chỉ có mình ta và Chân Nhi mà thôi.”

            ***

            Trở lại phòng, Phàn Chân Tường chăm chú nhìn cậu đang ngồi cách đó ko xa. Kia đang cắn môi như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Bộ dáng thật sự ủy khuất mà.

            Đoàn Ngọc một mình ngồi trong phòng suy nghĩ rất lâu. Có 1 số việc cũng dần hiểu ra. Tiền tiểu thư đến cửa tìm nam nhân xấu xí họ Lục. Hai lão bà của Lục phủ cũng đến tìm cậu…. Nguyên nhân thật sự, hẳn là nam nhân đã biết rất rõ ràng.

            Lòng nghĩ thầm, hắn không muốn truy cứu chuyện cậu bảo hạ nhân làm loạn, nhưng thật ko biết hắn có muốn cậu trở về Lục phủ hay ko.

            Đoàn Ngọc do dự một lát, liền lấy từ trong vạt áo ra 1 cái khăn tay. Cậu nói thật vô tình. “Chân Tường, ta cảnh cáo ngươi. Nếu muốn ta về nhận lại tổ tiên, thì khăn này trả cho ngươi đó.”

            Phàn Chân Tường liếc cậu 1 cái, ko thèm trả lời mà hỏi lại: “Đoàn nhi, ngươi thật muốn trả khăn lại cho ta sao?”

            “Đương nhiên, ngươi nghĩ là ta nói đùa hay sao? Ta ko thể nào tha thứ cho người của Lục gia được. Chỉ cần ngân lượng là có thể bù đắp được? Ai có thể cho ta 1 thân thể sạch sẽ, cho ta 1 người mẹ, người đã sinh ra ta, 1 lần nữa?” Cậu hét lên.

           Sự phẫn nộ của cậu làm hắn hoảng sợ, Phàn Chân Tường giật mình, hắn biết cậu chất chứa oán hận rất sâu. Ko thể chỉ vài ba lời nói là có thể tiêu tan. “Đoàn nhi, đừng nổi giận.”

            “Ta cũng không muốn để ý đến nữa!” Chỉ là, cậu ko thể khống chế được giận dữ. Nắm chặt tay lại, thêm 1 lần nữa hét lên: “Ta chỉ muốn an an ổn ổn sống cùng ngươi mà thôi. Muốn xem nơi này là nhà mình. Ngươi đừng xem ta là vật phẩm để trao đổi!”

            Phàn Chân Tường bước đến trước mặt cậu, ôm người vào lòng, hai tay xiết lại thật chặt.

            “Ngốc quá…. Ta sao có thể đem ngươi ra để trao đổi được chứ.”

            “Đừng gạt ta.”

            “Đương nhiên. Ngươi là của ta… Chỉ có thể là của ta…”

            Giọng hắn ấm áp nỉ non bên tai. Đoàn Ngọc chậm rãi khép mắt lại. Lòng lo lắng nam nhân chỉ nói những lời an ủi cho mình bình tĩnh lại mà thôi. Cả người cậu bị hắn ôm chặt đến nỗi xém chút đã thở ko được. Nhưng vòng tay thành khẩn đó, dù chết cậu cũng ko muốn rời bỏ.

            ***

            Ba tháng sau ──

            “Đại ca, huynh thật gian trá nha. Quăng lại cho ta toàn chuyện khó xử ko hà.” Lục Tam Thiểu gần đây bị hai lão nhân trong nhà làm cho phiền chết đi được. Hễ y bước vào nhà là tai sẽ ko bào giờ được yên tĩnh. “Nương của ta, và bà bà ko muốn để cháu chắt của mình cho huynh làm con thừa tự. Nếu ko, ta phải cưới thêm mấy người thiếp nữa, sinh 1 đống củ cải cho hai lão nhân gia vui vẻ mới yên ah.”

            Lục Tam Thiểu bĩu môi. Đại ca bận đến nỗi ko kịp nhìn mặt y, là cố ý né tránh chứ gì. Mà y cũng vừa mới cho cập bến 1 chuyến thuyền buông, đang muốn cho đại ca xem qua.

            “Kia là chuyện của ngươi, ko phải của ta.” Phàn Chân Tường cười cười nói, “Trưởng bối bên đó cũng gây cho ta ko ít phiền toái mà.”

            “Lão nhân gia có phần cố chấp, huynh đừng trách làm gì.”

            “Vân nhi qua 3 bốn tháng nữa sẽ sinh, chuyện thằng bé, đến lúc đó chúng ta sẽ thương lượng kỹ càng. Này cũng ko phải nhất thiết phải là cháu trai đầu tiên của Lục gia làm con thừa tự của ta ah.”

            “Ân, hai chúng ta sẽ thương lượng lại kỹ càng. Về phần ca ca vô duyên của ta, đến nay hắn vẫn ko tha thứ sao?”

            Phàn Chân Tường lắc lắc đầu, phóng tầm mắt ra ngoài.

            Lục Tam Thiểu ko khỏi thở dài. “Nương và bà bà hãy còn chấp nhất chuyện này. Rất muốn đi thăm hắn, nhưng lại sợ ko dám đến. Miệng cũng hay nhắc,  vẫn mong hắn về Lục phủ 1 chút là tốt lắm rồi.”

            “Đoàn nhi rất cứng đầu. Hễ nghe liên quan đến Lục gia, bất kể chuyện gì thì giữa hai chúng ta đều ko được tự nhiên. Luôn lúc nào cũng phiền muộn cả.”

            “Nói cũng đúng.”

            Lục Tam Thiểu đối chiếu sổ sách của thuyền buôn, dặn dò nhân công 1 chúc rồi lập tức đi ngay.

            Phàn Chân Tường có dẫn Quý quản sự đến, dặn hắn trông chừng nhóm khuân vác xắp sếp cẩn thận, xong liền rời khỏi bến cảng.

            Thiên hạ và Chân Nhi đều đang chờ trong xe. Phàn Chân Tường lòng dạ vui vẻ muốn ba người bọn họ đến tiệm ăn dùng bữa.

            ***

            Đoàn Ngọc nắm chặt tay nam nhân, chân khập khiễng theo sát hắn ở chợ.

            Cậu đã quen với ánh mắt tò mò của người khác. Bất kể là đồng tình hay kinh hãi hoặc thương hại vì vẻ ngoài không trọn vẹn, thì  Đoàn Ngọc cũng mặc kệ tất cả.

            Nam nhân đang đi bên cạnh trước sau vẫn ko hề ghét bỏ cậu. Cuộc sống của hai người trôi qua một cách bình thường. Ngày ngày đều tích lũy từng giọt từng giọt hương vị của hạnh phúc. Khăn thêu của cậu cũng vì thế mà rất rực rỡ đa dạng, làm cho tiệm vải của nam nhân có thêm rất nhiều khách hàng đến cửa.

            Cậu cảm thấy tự hào, “Ta ko phải là vô dụng, đúng không?”

            Phàn Chân Tường cùng cậu bước đi. Cả hai chầm chậm đến ngã tư đường, bỗng cậu đột nhiên hỏi đến vấn đề này làm hắn phải cẩn thận ngẫm nghĩ…. Cậu càng lúc càng ngoan. Thường ngày chỉ ngồi thêu trong phòng, thỉnh thoảng thì chơi đùa, dạy Chân Nhi thêu. Gần đây, còn xuống bếp học nấu ăn nữa.

            “Àh, ngươi giúp ta nhiều lắm ah.” Cúi người kề sát vào tai cậu nói nhỏ: “Buổi tối, ngươi cũng khiến ta thật vừa lòng đẹp ý.”

            Hở, Đoàn Ngọc hít sâu vài cái, hai má nhanh chóng đỏ lên. Cậu dùng tay áo quạt quạt. Trời hôm nay sao nóng quá.

            Nam nhân chết tiệt…. chuyện gì ko nói lại nhè ngay…. Đoàn Ngọc xấu hổ quay đầu lại nhìn xem Hồng Tụ có trông nom Chân Nhi hay ko. Sau lần đó,  do sợ  Chân Nhi sẽ lại lạc đường, nên  giờ đây, mỗi lần ra ngoài đều có Hồng Tụ theo sát bé.

            Phàn Chân Nhi thật vui vẻ đứng trước quầy hàng rong mà chọn trang sức. Trên đó bày ko biết bao nhiêu vật lấp lánh đa dạng. Bé cầm lên 1 món trang sức đưa cho ông chủ, sau đó lại lấy “tảng đá” mà ca ca đưa cho để trao đổi, mặt mày hớn hở mà nói: “Ca ca, muội muốn mua hoa nhỏ buộc tóc.”

            Lắc lắc trang sức trong tay, Phàn Chân Nhi cười ngọt ngào lộ ra hai lúm đồng tiền. Bé thích đi dạo phố với ca ca lắm, vì đại ca ca sẽ cho thật nhiều tảng đá để mua đồ.

            “Con bé này, thật khéo diễn trò mà.” Đoàn Ngọc kéo nam nhân đến trước mặt Chân Nhi, mắt thấy Hồng Tụ tay cầm ko biết bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ. “Lần sau, nên để cho Thanh Y theo giúp một tay mới được ah.”

            Hồng Tụ bày ra bộ mặt khổ sở. Gia và Đoàn công tử thật cưng chìu Chân Nhi tiểu thư. Hai người bọn họ ko hề ngăn cảng tiểu thư mua mấy thứ linh tinh chi hết. Bất kể là thức ăn, hay thậm chí là vật chẳng bao giờ dùng đến. Chân Nhi tiểu thư nếu thích là mua ngay. Sau khi trở về nhà liền chất đầy trong phòng luôn.

            Phàn Chân Tường cười cười, đề nghị: “Sau này, ngươi đừng cho Chân Nhi nhiều ngân lượng quá. Để nó mua đồ giới hạn lại 1chút.”

            “Ta muốn cưng chìu nó ko được sao?” Đoàn Ngọc trừng mắt liếc nam nhân 1 cái, ko khỏi đôi co. “Nó tuy ngốc, nhưng có liên quan gì đến chuyện tiêu tiền hả? Miễn nó cảm thấy vui vẻ là được rồi.”

            Cậu ko hề kể với nam nhân quãng thời gian mình ở cùng Chân Nhi trước kia. Nhớ lại l lúc đó, được bé giấu trong nhà kho đầy rơm rạ, phía dưới còn có mấy thứ đồng nát chẳng đáng 1 xu nữa. Ấy thế mà bé lại quý trọng nó như bảo vật cũng ko bằng.

            “Ta thấy trong phòng nó cái gì cũng có, Nhưng nó luôn trân trọng từng món một. Mua về ko phí đâu. Dùng tiền để nó vui một chút, có thêm vài món đồ nó thích. Ko tốt sao?”

            “Đương nhiên tốt” Phàn Chân Tường còn định đưa bé thêm nhiều ngân lượng hơn nữa, để bé mua thêm nhiều thứ linh tinh khác. Hắn xấu xa suy nghĩ, Chân Nhi có cái chơi, sẽ ko chạy đến quấy rầy thế giới hai người của hắn và thiên hạ ah.

            “Hồng Tụ, ngươi đem vật phẩm lên xe ngựa đi, ta dẫn Đoàn nhi đi mua ít chỉ thêu. Sau đó sẽ về nhà.”

            “Vâng ạh.”

            “Muội cũng muốn ngồi trên xe với Hồng Tụ tỷ tỷ.” Phàn Chân Nhi muốn ở trên xe chơi với mấy thứ bé mới mua nên nói với các ca ca. “Muội sẽ ngoan ngoãn chờ ở trên xe nha.”

            “Ừh, muội đừng chạy lung tung đó” Đoàn Ngọc dặn dò bé. “Nhớ nghe lời Hồng Tụ nha.”

            Phàn Chân Nhi gật đầu lia lịa, sau đó liền nắm lấy áo của Hồng Tụ, ngoan ngoãn theo nàng ta rời khỏi chợ.

            Nhìn hai người bọn họ đang rời đi. Đoàn Ngọc không khỏi nghĩ đến mấy vấn đề xa xôi. Cậu kéo kéo ống tay áo của nam nhân, ngẩng đầu hỏi hắn: “Chân Tường, ngươi có tính toán đến tương lai của Chân Nhi chưa?”

            “Ta tùy theo ngươi quyết định thôi.”

            Phàn Chân Tường hơi híp mắt. Hắn vừa chú ý đến 1 gã trung niên đứng cách đó ko xa. Thoạt nhìn quần áo gã thật dơ bẩn. Tay trái quàng theo 1 cái giỏ trúc, tay phải cầm bình rượu, hiện đang theo sau Hồng Tụ và Chân Nhi. Ko biết là trùng hợp hay vô ý….

            Đoàn Ngọc nói liền 1 hơi. “Ta thật lo lắng khi Chân Nhi lập gia đình. Ngươi cũng biết nó rất ngốc mà. Để người ta phụ nó thì ko tốt chút nào. Nó có gì cũng ko hiểu, lỡ như tương lai bị người khinh rẻ….”

            Cậu liền nói với vẽ sầu lo: “Chúng ta nuôi nó cả đời, được ko?”

            “Ân…” Phàn Chân Tường không yên lòng, trả lời: “Đương nhiên là được.”

            Hắn xác định mình ko phải là đa nghi. Nhưng nghĩ lại, chắc gã kia chỉ tiện đường thôi. Ở chợ còn nhiều người, trên xe ngựa còn có người làm trông coi. Hẳn là ko cần lo lắng Hồng Tụ và Chân Nhi sẽ xảy ra chuyện gì.

            Hắn nắm tay thiên hạ hướng cửa hàng bán chỉ thêu mà đi. Dọc đường lại nói: “Đoàn nhi, trước kia ta nghe ngươi nói Chân Nhi có 1 người cha. Ta ko vì lợi ít gì cả mà dưỡng nó. Hai chúng ta chăm sóc cho nó cả đời cũng chẳng sao cả. Nhưng nếu như ngày nào đó, nó bị thân nhân tìm thấy…. Ngươi có nghĩ đến chuyện này hay ko?”

            Đoàn Ngọc nhất thời rùng mình, sắc mặt cậu thật khó coi nói. “Ta sẽ ko để Chân Nhi rời ta đi đâu!” Cha của bé là cầm thú, Đoàn Ngọc khẽ cắn môi. Cậu tàn ác mà rủa thầm: Tên khốn nạn kia đừng để cậu nhìn thấy thêm lần nữa, nếu ko chưa biết ai cầm thú hơn ai đâu.

            Phàn Chân Tường dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán cậu. “Hôm nay nóng quá, chúng ta mau mua chỉ thêu rồi trở về nhà nha.”

            “Ân.” Đoàn Ngọc để hắn dẫn mình đi. Cậu thật ngoan ngoãn nghe lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.