Sáng hôm sau, Kristen không trong tâm trạng tốt đẹp gì. Nàng đã mở lòng và thành thật nói ra cảm xúc với lãnh chúa Saxon, cho anh lợi thế đó, và anh, kẻ thù của nàng, đáp lại nàng chỉ là thói đạo đức giả. Anh muốn nàng, nhưng nhất quyết phủ nhận với nàng và cả chính bản thân anh nữa, bắt cả hai phải chịu đựng. Nếu điều đó còn chưa đủ để làm nàng rối bời và nghĩ rằng chính mình còn ngốc hơn cả anh, thì Eda đã chứng kiến toàn bộ cuộc đương đầu của họ và không vừa ý chút nào hết.
“Đừng có chế nhạo ngài ấy nữa, cô gái” bà tức tối cảnh cáo Kristen. “Cô sẽ hối hận đấy nếu ngài ấy lôi cô vào giường, vì cô sẽ không bao giờ khá hơn là một kẻ nô lệ đối với ngài đâu.”
Đó có lẽ là thật, và nó làm Kristen điên tiết. Có phải nàng sẳn sàng trao sự trong trắng của nàng cho người đàn ông có lẽ không bao quan tâm đến nàng không? Nàng chắc chắn sẽ làm anh quan tâm, nhưng giờ ý nghĩ đó lung lay rồi, và nàng không thích sự ngờ vực. Nó đã hủy hoại niềm tin của nàng và làm nàng nản lòng khủng khiếp.
Bọn họ đang dọn dẹp các phòng ngủ ở sân trước của lâu đài sáng nay, họ làm thế mỗi sáng. Phòng ngủ của Royce là một trong số đó. Ngày đầu tiên Kristen đã nhìn vào chiếc giường của anh với cảm giác choáng ngợp. Hôm nay nàng muốn chẻ nó ra từng mảnh. Nàng đập mạnh cái gối, thực tế là, đám lông đã văng ra khỏi đường may.
“Đúng là hai thái cực” Eda phê phán, lắc đầu với Kristen. “Đừng nghĩ đến ngài ấy nữa.”
“Để cháu yên,” Kristen cảnh cáo. “Bà nói phần của bà tối qua rồi.”
“Nhưng không đủ, ta biết. Nếu cô nghĩ đến việc làm hại ngài ấy bây giờ, tốt nhất là nghĩ lại đi.”
Đó là lời gợi ý cuối cùng cho Kristen, sau khi trải qua một đêm khổ sở đương đầu với cảm xúc mới mẻ mà tên Saxon đó gây ra cho nàng. “Làm hại anh ta sao?” Kristen gầm gừ. “Nếu tôi có làm hại ai, thưa bà, thì đó sẽ là bà đó nếu bà không ngừng việc chì chiết tôi lại!”
Eda thận trọng quay đi. Bà đã được thả lỏng quanh Kristen, nàng đã không phô ra thái độ thù địch cho đến lúc này. Bà bắt đầu thích nàng rồi, quên đi việc nàng là dòng dõi những kẻ phát đạt nhờ vào sự chết chóc và hủy diệt. Bà được tự do đủ để ở một mình với nàng nơi đây. Việc nhìn vào cô gái cao to đang rối loạn cảm xúc làm bà biết rõ, có bị xích hay không không thành vấn đề với Kristen để nàng túm lấy bà và ném bà ra cửa sổ đang mở. Nàng đủ to lớn và đủ mạnh để làm thế. Không phải việc nàng có ngốc ngếch đến nổi làm vậy không. Mà là nàng có thể làm điều đó.
Eda lẹ làng di chuyển đến cửa chính, trong mỗi bước đi đặt bà xa tầm với của Kristen, bà càu nhàu một cách gắt gỏng hơn. “Cháu dọa một bà già cao tuổi hả? Và sau khi ta đã ngăn những người khác sĩ nhục cháu sao?”
Bà đứng ở cửa nhìn trừng vào nàng. “Làm một mình đi. Và tốt nhất cháu nên thay đổi thái độ của mình đi, con gái, trước khi cháu xuống dưới, hoặc là trải qua phần còn lại trong ngài trong phòng giam và không có bữa tối đâu. Để xem ta có quan tâm không nhé. Và đừng có lãng phí thời gian nữa, hoặc là ta sẽ kêu người lên kéo cháu xuống đấy. Cháu không dễ dàng ném một người đàn ông qua cửa sổ đâu.”
Kristen thắc mắc câu nói không bình thường của người đàn bà này một lúc, rồi gạt nó ra khỏi đầu. Đây là lần đầu tiên nàng được ở một mình trong căn phòng không khóa. Và đây là phòng của anh. Nàng có thể phá hủy nó chẳng mất chút thời gian nào. Không có ai ở đây ngăn nàng cho đến khi mọi thứ xong xuôi. Royce sẽ đập nàng một trận ra trò, và nàng sẽ vui vẻ nhận cái đau đó, lãng quên, rồi căm ghét sau đó, vì nàng vẫn không ghét anh. Nàng lẽ ra nên thế nhưng nàng không thể.
Ý tưởng này hấp dẫn đây, hấp dẫn hơn nữa là khả năng có thể tìm thấy một cái búa, cái vũ khí này chắc chắn có thể giúp nàng trốn thoát. Nàng đã lãng phí quá nhiều thời gian tập trung vào lãnh chúa Saxon rồi, khi mà lẽ ra nàng nên chỉ nghĩ đến việc bỏ trốn thôi. Một cái búa sẽ giúp giải phóng đôi chân nàng, mở cánh cửa bị khóa trong phòng nàng mỗi đêm. Nàng chỉ có mỗi chiếc chăn mỏng manh và chiếc chiếu cứng trơ, nhưng với những thứ đó và quần áo của nàng cột chặt với nhau, nàng có thể có đủ chiều dài để ném qua cửa sổ và leo xuống. Cũng cái búa này sẽ có thể mở được cánh cửa nhốt Thorolf và mọi người. Nếu nàng có thể tìm ra một cái, nàng sẽ giấu nó trong phòng nàng trước khi xuống nhà. Rồi thì tối nay…
Không có lấy một cái búa nào trong đống vũ khí treo trên tường. Kristen nhanh chóng khom xuống cái két lớn ở đầu giường của Royce và mở ra. Nàng cẩn thận di chuyển mớ quần áo ở trên cùng, nhưng chỉ tìm thấy toàn là quần áo ở phía dưới. Nàng chiếu qua cái két nhỏ hơn ở giữa các cửa sổ, nhưng lại có khóa sắt ở trên nó nhìn chằm lại nàng.
Nàng quay sang bức tường treo vũ khí. Có nhiều thanh kiếm củ, một số có khảm bạc, thậm chí một cây có bao kiếm bằng vàng tinh. Còn có nhưng cây giáo, một cây nỏ, một cây gậy nhìn có vẻ từ thời cổ đại, và hàng tá dao găm với chiều dài và kiểu dáng khác nhau. Nàng rất muốn trộm một cây cho riêng mình nhưng biết chắc chổ trống để lại sẽ bị chú ý ngay lập tức. Nhưng một cây dao găm có thể cạy khóa trên cái két kia mà không bị phát hiện, ít nhất là trong lúc này.
Nàng lôi một cái nhỏ nhất xuống, cái có thể cạy khóa dễ nhất, và quỳ xuống phía trước chiếc két. Cái khóa này không đơn giản. Thực chất là nàng không tìm thấy cái lỗ khóa nào để cạy.
“Nàng biết không, nó không khóa. Cái mà nàng đang cạy chỉ là một vật trang trí thôi. Cái rương đó không có khóa. Tiếp tục đi, nâng nó lên và tự xem đi. Anh họ tôi không cần khóa tài sản của anh ấy. Anh ấy biết ở đây không ai đánh cắp đồ của anh ấy cả.”
Kristen sợ hãi, chậm chậm quay đầu lại, nàng không nhận ra giọng nói đó. Nỗi sợ hãi bay mất khi mắt nàng chiếu vào gương mặt đó. Nàng biết hắn ta. Nàng biết đôi mắt màu xanh nhạt đó, chiều cao đó chỉ nhỉnh hơn nàng vài inch. Nàng không bao giờ quên vóc dáng của hắn với thanh kiếm trong tay, và Selig ngã xuống đất bên cạnh hắn ta.
“Anh!” Kristen rít lên, bật dậy. “Lẽ ra anh nên chết đi!”
Anh chẳng hiểu gì cả. Mắt anh dán vào nàng, mở tròn ngạc nhiên. “Lạy chúa, mô tả của Royce về nàng không giống như nàng đang thể hiện.”
Cũng như vậy, Kristen không nghe cậu ta nói. Nàng lập tức nổi điên với cậu ta, nhưng nàng không bị cuốn quá xa trong cơn giận tràn qua đến nổi quên đi sợi dây xích. Nàng chầm chậm bước về phía cậu ta, sợi xích va vào sàn nhà và lôi mắt cậu ta vào nó. Anh nhăn mặt khi nhìn thấy cái cùm chân. Lòng trắc ẩn hiển hiện trên mặt cậu ta chả ảnh hưởng đến nàng tẹo nào. Miễn là cậu ta không chú ý đến cái dao găm trong tay nàng, nàng sẽ giết được cậu ta.
Nàng lên tiếng để lôi kéo mắt cậu ta về khuôn mặt nàng. Nàng sẽ nói chuyện với cậu ta một lúc. “Tôi không hỏi thăm sức khỏe anh. Tôi cho rằng anh chết rồi vì không ai đề cập đến anh hết.”
“Tôi đang hồi phục. Nàng trông rất….”
Nàng tấn công, nhắm vào cổ họng cậu ta. Phản xạ của cậu ta tốt hơn nàng nghĩ, tuy nhiên, nàng nhanh chóng đổi hướng, chém vào bên dưới cánh tay mà cậu ta dơ ra để cản nàng. Nhưng cậu ta nhanh chóng nhảy lùi lại để tránh lưỡi dao. Nếu con dao dài hơn chút nữa thôi, nàng đã cho anh một nhát gọn gàng. Vì thế đấy, nên nàng chỉ làm cho áo tunic của cậu ta lìa ra, rạch một đường máu mảnh. Nàng thấy nó khi quay đi lấy đà để lướt nhanh qua bên kia, tấn công cổ cậu ta.
Tay trái cậu ta túm lấy cổ tay nàng khi nó chỉ cách mục tiêu một chút thôi. Nhưng cánh tay trái của cậu ta không đủ lực, và nàng dồn hết sức của mình vào cái dao găm. Lưỡi dao tiếp tục lấy máu cậu ta, cậu ta không thể ngăn nó lại, chỉ làm lệch hướng nó, làm cho cánh tay nàng rơi xuống trước mặt cậu ta thôi.
Cậu ta là có thân hình mãnh dẻ với chiều cao này, không mạnh mẽ như Royce. Và Kristen thì lại có sức mạnh của lòng căm thù thúc đẩy. Cậu ta không thể giữ chặt cổ tay nàng bằng tay trái. Nàng cảm thấy tay anh trượt ra và chuyển từ kéo sang đẩy. Một nữa lưỡi dao cắm trong ngực cậu ta trước khi tay phải vươn ra để giúp tay trái kéo lưỡi dao ra.
“Vì Chúa, cô gái, dừng lại!”
“Chỉ khi anh chết, tên Saxon đáng chết!”
Bằng cánh tay tự do kia, nàng túm lấy tóc cậu ta để kéo cậu ta mất thăng bằng. Nhưng cậu ta quay người lại, khóa cánh tay phải của nàng để nàng không cử động được nữa và cậu ta cạy tay nàng lấy con dao găm đi. Nàng hét lên trong phẫn nộ khi nó tuột khỏi tay. Cậu ta mắc sai lầm khi thả nàng ra. Trước khi cậu ta có thể quay lại đối mặt với nàng, nàng khóa cả hai tay ra sau lưng cậu ta.
Cú đánh đẩy cậu ta loạng choạng, sập mạnh vào bức tường đối diện, con dao rơi xuống sàn, ở giữa bọn họ. Kristen nhào tới, nhưng sợi xích chết tiệt làm vướng chân và nàng mất thăng bằng. Em họ của Royce quay người khi nàng bị ngã, và lao vào nàng. Xung lượng đẩy cả hai ngã phịch xuống sàn.
Nếu nàng là một phụ nữ nhỏ bé, việc này ắt hẳn kết thúc trận chiến của nàng. Thế đấy, Alden nghĩ đã kết thúc nàng rồi. Cậu ta ngã đè lên người nàng, mỗi tay túm lấy một cổ tay nàng, giữ chặt phía trên đầu nàng. Cậu ta bối rối nhìn nàng, và một ít kiên nhẫn còn lại đây.
“Tại sao?” cậu ta gặng hỏi. “Royce nói nàng không hằn học với ai hết. Tại sao lại là tôi?”
“Anh đã giết Selig! Anh ấy sẽ được trả thù, bởi tôi!”
Nàng ném cậu ta qua một bên ngay khi nói xong từ cuối cùng. Lúc này nàng ở trên cậu ta rồi và chụp lấy đầu cậu ta giữa hai tay. Nàng dập đầu cậu ta xuống sàn hai lần trước khi có đôi tay vòng quanh ngực và nâng nàng lên.
Kristen vùng vẫy cho tới khi cánh tay đó siết chặt nàng đến nghẹt thở, và một giọng nói rít lên bên tai nàng, “Yên nào!”
Oh, không công bằng! Không thể là anh được! Nàng có thể đánh bất cứ ai, trừ anh.
Kristen nghe theo, tuột xuống khỏi Royce nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào tên nằm dưới sàn. Trong một khoảnh khắc khác nàng chắc sẽ làm cậu ta điếng người để nàng có thời gian tìm một thứ vũ khí khác trên tường. Lần này có thể nàng đã làm xong chuyện mà lẽ ra đã xong từ lâu rồi. Tại sao tên Saxon này lại xuất hiện cơ chứ?
“ Cậu nghĩ cậu đang làm quái gì hả, Alden?” Royce gặng hỏi.
“Em sao?” Alden ngồi dậy, lắc đầu. “Anh nhìn em đi! Trông có vẻ như em đã làm gì nào?”
“Không, và tôi sẽ biết tại sao! Nếu cậu nói với tôi một người phụ nữ hai lần đánh bại cậu, thế thì giúp tôi….”
“Anh có lương tâm chút đi, Royce.” Alden nhăn mặt. “Em đang yếu như đứa trẻ ấy, và cô ấy không phải một cô gái mong manh dễ vỡ. Anh thử đấu vật với cô ấy đi và xem anh ra thế nào.”
“Cô ta là gì thì cũng là đàn bà,” Royce càu nhàu khinh khỉnh. Khi nói thế, anh đẩy Kristen ra xa, hành động cố ý ném nàng văng lên, nhưng chỉ làm nàng vấp một cái trước khi lấy lại thăng bằng và quay ngoắt lại liếc anh.
“Chỉ là một phụ nữ nhỉ?” Alden lại lắc đầu. “À này, người phụ nữ này có một kiến thức lạ thường về các loại vũ khí đấy, vì vậy đừng nói em không cảnh báo anh, dù có vẻ như cô ấy chỉ muốn trả thù em thôi.”
“Tại sao?”
“Anh đi mà hỏi cổ.”
Royce quay sang Kristen. “Tại sao?” anh lặp lại. Nàng khoanh tay trước ngực, không thèm trả lời. Royce nhanh chóng mất hết kiên nhẫn và nạt lại Alden, “Cô ta đã nói gì với cậu?”
“Rằng em đã giết kẽ nào đó tên Selig, cô ấy nói cô ấy trả thù cho anh ta.”
“Tình nhân, chắc rồi.” (có mùi ghen tuông gòi hehe)
“Không phải!” Kristen cãi lại, mắt tối đi vì tức.
“Vậy thì anh ta là ai?”
“Ngài sẽ không bao giờ biết đâu, Saxon.”
“Nhờ Chúa, cô sẽ phải nói cho ta biết.” anh nổi điên, chụp lấy cánh tay và giật mạnh nàng quay lại.
“Tôi sẽ nói à?” nàng chế nhạo anh với nụ cười khinh khỉnh. “Ngài làm thế nào để buộc tôi nói đây? Đánh tôi? Tra tấn? Ngài có thể làm vậy, nhưng tôi sẽ chỉ nói những gì tôi thích, không hơn đâu. Tôi cũng không xin ngài ban ơn, Saxon, thế nên ngài có thể giết tôi đi và kết thúc chuyện này.”
“Đi xuống dưới!” Royce hét lên, đẩy nàng ra lần nữa.
Nàng chầm chậm bước đi, dáng đi thẳng đứng và kiêu hãnh như một nữ hoàng. Royce nhíu mày nhìn vào lối đi trống rỗng khi nàng đã đi mất rồi. Anh quay sang Alden ngay lúc cậu ta đứng lên.
“Này, đừng có hét vào mặt em nữa, Royce. Chúa giúp em, em sẽ phải nghe la hét đã đời khi Darrelle thấy máu me thế này.”
“Vậy thì cậu tự chăm sóc vết thương mới này đi và đừng nói gì hết. Cậu không bị thương nghiêm trọng, phải không?”
“Em đang tự hỏi liệu anh có quan tâm không đấy.” Alden toe toét. “Không sao, em chỉ nhói một chút thôi… dù vậy, lạy Chúa, em gần như bị cắt họng đấy. Cô ấy chiến đấu như quái vật ấy, và chả cho tí dấu hiệu nào là cô ấy sẽ tấn công”
“Đi băng bó đi, Alden,” Royce nói một cách gớm ghiết.
“Em định thế, trước khi Darrelle có cơ hội bắt em ở miết trong phòng lần nữa. Với một cô chị đáng yêu như thế, sự quan tâm của chị ấy làm em ngạt thở.”
“Alden?”
“Vâng.” Cậu ta quay đầu lại.
“Tránh xa cô ấy ra.”
Alden cười toe. “Lời cảnh cáo đó là không cần thiết đâu. Em đương đầu với cô ấy vậy là đủ cho đời em rồi.”