Một chiếc gương soi cầm tay sáng bóng đáp ngay xuống đầu Royce khi anh mở cửa bước vào phòng ngủ của mình. Một chiếc đĩa bạc bay vèo theo sau. Anh thấy Kristen ở phía bên kia phòng, lục tung chiếc rương của anh tìm thứ gì khác để ném.
“Nàng không nên giận dữ làm gì, hay là thay vào đó nàng ném vài món vũ khí ra đi.”
“Đừng có mà chọc giận em, ngài Saxon ạ!”
Anh đã nhốt nàng trong phòng anh suốt cả ngày. Nàng không ăn, không nói chuyện với ai cả. Nàng đã phát khùng lên quá lâu rồi.
“Sao ngài lại nhốt em hả?” nàng hạch hỏi.
“Ta thức giấc sáng nay và thấy nàng đã biến đi đằng nào. Ta xuống nhà tìm nhưng cũng chẳng thấy nàng đâu. Ta tưởng nàng đã không giữ lời hứa.”
“Ngài khóa em trong này chỉ vì cái điều ngài nghĩ em đã làm hả?” Nàng nổi cơn giông bão. “Nhưng ngài biết là em đã không thất hứa và em sẽ không làm vậy! Thế thì tại sao?”
“Điều nàng đang làm với cái gã người Celt lại là vấn đề khác,” anh cay nghiệt đáp lời.
“Thế hả?” Nàng châm chọc. “Và em được cho là đã làm gì với anh ta thế?”
“Đó chính là điều ta muốn biết, Kristen.”
“Thế thì ngài đi mà hỏi anh ta, vì em quá điên tiết với ngài để có thể nói cho ngài biết điều gì!”
Anh thu ngắn khoảng cách giữa họ trong vài sải chân giận dữ. Kristen thu tay lại thành những nắm đấm và đưa lên, thách anh đi nốt bước cuối. Anh dừng lại, trừng mắt nhìn nàng.
“Hãy nói với ta rằng nàng chẳng màng gì đến gã ta cả.”
“Quỷ tha ma bắt ngài đi!”
“Nói cho ta nghe nào!”
“Em không lý gì đến anh ta cả!”
“Thế sao nàng lại ra ngoài với hắn ta?”
Kristen hạ nắm đấm xuống, mắt nàng mở to. Sững sờ, nàng hỏi, “Ngài ghen à, ngài Saxon? Đó có phải là lý do ngài đánh anh ta?”
Anh nhìn ra cửa sổ, nhận ra nguyên nhân nàng biết được sự việc. Nhưng nàng không thể hiểu những lời anh đã nói với gã người Celt. Anh quay lại nhìn nàng, mày vẫn cau lại.
“Kristen, ta là người có tính chiếm hữu cao. Sẽ không một thằng đàn ông nào được chạm vào nàng chừng nào nàng còn thuộc về ta.”
“Và khi ngài kết hôn và em sẽ rời khỏi đây, em sẽ không còn thuộc về ngài nữa.”
Anh túm lấy đôi tay nàng và lắc thật lực. “Nàng sẽ không rời khỏi ta, nàng chồn cái ạ, sẽ không bao giờ. Giờ thì kể cho ta nghe nàng đang làm gì với cái tên người Celt ấy!”
Cơn giận của nàng tan biến với nhận thức rằng anh thực sự đang ghen. Ghen vì nàng. Ý tưởng thật kỳ cục.
Nàng dựng lên vài lời nói dối vô hại với hy vọng sẽ làm anh nguôi ngoai. “Royce à, em chẳng làm gì cả. Em không ngủ được, vì thế em đi dạo và chờ để ngắm bình minh lên. Khi nhận ra không chỉ có mình trong sân, em liền quay vào trong. Anh chàng đó liền đi theo sau em. Anh ta nói vài tiếng với em ở cửa, nhưng em không hiểu anh ta nói gì. Em không biết anh ta đang làm gì bên ngoài. Anh phải hỏi anh ta về điều đó thôi. Có thể, anh ta chẳng làm gì ngoài việc tìm chút không khí trong lành, giống như em vậy đó.”
Đã bớt phần cay nghiệt, với giọng làu bàu, anh yêu cầu, “Ta không muốn nàng đi ra ngoài vào ban đêm đâu Kristen.”
“Ngài đâu có cấm em đâu.”
“Giờ thì ta cấm nàng đó.”
“Thế thì lần tới khi không ngủ được, chắc là em sẽ chỉ đi lại trong sảnh để đánh thức mọi người dậy vậy,” nàng mỉa mai đáp trả.
Rồi thì anh cũng mỉm cười. “Thay vào đó, nàng có thể đánh thức ta dậy, và ta sẽ thấy nàng bận rộn với việc gì đó thay vì đi dạo.”
Đúng ra nàng đã đáp trả lại anh một câu ma mãnh nếu không có một tiếng gõ dè dặt trên cửa khi đó. Meghan lén dòm qua cánh cửa sau khi nghe Royce cộc cằn mời vào.
“Alden nói em lên bảo anh rằng sự giận dữ kéo theo cơn điên giận, và bạo lực sẽ gây sầu khổ. Cậu ấy nói vậy là có ý gì vậy Royce?”
Kristen cười phá lên khi nhìn thấy vẻ sững sờ của Royce. “Ôi, em họ của ngài mới lém lỉnh làm sao. Chắc anh ta nghĩ ngài định đánh em, hay em đã cho ngài đo ván?” Nàng cười dữ hơn khi đôi mắt xanh lục của anh ghim vào nàng. “Và anh ta gửi em gái ngài đến… phải, anh ta thật láu lỉnh. Đến đây nào, bé cưng. Em họ Alden của cưng vừa mới giở trò đùa ngốc nghếch khi gửi cưng lên đây, nhưng không sao cưng được chào đón ở đây mà.”
Meghan tiến đến bên Kristen, thì thào, “Em nghĩ Royce đang giận.”
“Thế mà em vẫn đến để chuyển tin nhắn của mình? Em can đảm ghê há.”
Royce phát ra những tiếng càu nhàu sâu trong họng, không thèm nhìn họ. Meghan tròn mắt cảnh giác. Kristen muốn đá cho anh một cái vì đã làm con bé phát hoảng.
“Đừng thèm để ý đến ngài ấy, Meghan. Ngài ấy làu bàu cũng giống như hầu hết những người đàn ông khác. Nó chẳng có nghĩa gì đâu.”
“Kristen…” Royce bắt đầu nhìn lại nàng với ánh nhìn cảnh cáo sắc lẻm.
“Suỵt,” nàng vặn lại. “Em đang chỉ cho em gái ngài một bài học quý giá. Cưng thấy đó, bé à, em không phải sợ mấy gã đàn ông khi họ giận dữ. Họ chẳng là gì cả ngoài việc to xác hơn em, phải không?” Mắt Meghan ngước nhìn dọc chiều cao của Royce, và Kristen liền cười toe. “Thấy chưa, có vài ngoại lệ. Em hãy lấy anh trai em đây làm một ví dụ. Ngài ấy đang giận, và chị cũng vậy. Ngài anh quát mắng chị. Chị mắng trả lại ngài ấy. Và thế là bây giờ cả hai bọn chị cảm thấy tốt nhiều.”
“Nhưng anh ấy vẫn còn giận.” Meghan giấu mặt mình vào Kristen.
“Ngài ấy chỉ đang cáu kỉnh, như đàn ông vẫn quen thói thế mà. Đương nhiên là có những cơn giận quá sâu đậm, và tốt nhất là tránh xa một người đàn ông đang thực sự nổi điên. Khi đến lúc, em sẽ học được cách thấy sự khác biệt. Nhưng anh trai của em…Có bao giờ em thấy anh ấy làm tổn thương một phụ nữ chưa?” Nàng thầm cầu cho một câu trả lời đúng như ý, nhưng không phải thế.
“Anh ấy đã quất roi vào chị.”
“Lúc đó ngài ấy không biết chị là phụ nữ.”
“Anh ấy đã cho xiềng chị lại và chân chị bị chảy máu.”
Kristen thở dài. “ Có phải chị đã nói với em rằng nó không hơn gì một vết xước, chị thậm chí còn không cảm thấy nó? Và đó cũng không phải lỗi của ngài ấy, bé à. Ngài ấy đã nhắc chị phải để chân mình ở phía dưới cùm sắt. Nhưng chị quên mất tiêu.”
“Thế thì không,” Meghan thừa nhận. “Anh ấy chẳng làm tổn hại bất cứ một phụ nữ nào.”
“Bởi vì dưới vẻ ngoài dọa dẫm của mình, ngài ấy là một người đàn ông tốt bụng, tử tế. Và nếu ngài ấy không xúc phạm một người phụ nữ, ngay cả trong cơn giận của mình, thì chắc chắn ngài ấy sẽ không làm tổn thương một đứa trẻ. Và em có thể còn chắc hơn bắp là ngài ấy sẽ không làm em gái mình đau. Em, bé cưng à, thậm chí em có thể bình an vô sự ngay cả với cái trò này.” Kristen bước về phía Royce và đá thật lực vào ống quyển anh. “Và ngài ấy cũng vẫn chẳng làm gì em.”
Royce đứng lặng im vì Meghan bắt đầu cười khúc khích. Anh thậm chí giấu mọi cảm xúc trên khuôn mặt trong khi con bé vẫn còn nhìn anh.
“Anh thực sự sẽ không làm em đau chứ Royce?”
Anh mỉm cười với con bé. “Không đâu, nhóc lùn à, không bao giờ.”
Con bé chạy u về phía trước, ôm choàng lấy hông anh. Rồi nó cũng ôm Kristen như vậy.
Cười hớn hở, Meghan nói trước khi chạy ra khỏi phòng, “Cám ơn chị, Kristen”
“Ta cũng cám ơn nàng,” Royce nói từ phía sau nàng. “Ta có thể sẽ không bao giờ làm cho con bé hiểu là nó không nên khiếp sợ ta. Nhưng vì cú đá đó, nàng chồn cái à…”
Một tay anh vòng quanh hông nàng nhấc bổng nàng lên. Anh đưa nàng lại giường, tại đó anh xoay nàng úp mặt vào lòng anh.
“Royce, đừng mà!” Nàng không thể tin được là anh sẽ làm vậy. “Em chỉ muốn chứng tỏ cho con bé thấy!”
“Cô nương à, nàng có thể chứng minh bằng cách khác. Và chỉ tới khi cơn đau ở ống quyển ta biến mất, nàng sẽ cảm thấy vài cơn đau trên mông mình đấy.”
Kristen phải đứng khi dùng cơm tối. Nhưng nàng đong đưa một nụ cười bí ẩn trên môi. Nàng có thể làm mình bị phát vào mông vì đã quá bạo gan, nhưng sau đó, anh chàng Saxon của nàng cũng đã đền bù cho chuyện đó rồi mà.