Hôm nay Royce không bị quá đau và cứng cả người, nhưng anh vẫn không nghĩ mình đã sẵn sàng để bò ra khỏi giường. Sau ba ngày anh đã khá hơn, nhưng trong đời mình, anh chưa từng cảm thấy thảm hại như thế này bao giờ. Đã có lúc dường như mỗi khúc xương trong người anh đều bị gãy cả. Có vài cái xương đã bị gãy thật, và Kristen đã bó ngực anh lại thật chặt để nắn lại mấy cái xương sườn bị nứt.
Nhưng anh không cần phải ra khỏi giường mới biết cái gì đang xảy ra trong sảnh của anh. Dường như không lúc này thì lúc khác, cứ như thể ai nấy ở Wyndhurst đều tha thẩn ngang qua phòng ngủ của anh. Người của anh thì dạo qua để xem anh sống chết ra sao, còn người của Kristen thì để xem mắt cái anh chàng sẽ cưới đóa hoa Na Uy xinh đẹp của họ.
Darrelle tới phòng anh thường xuyên nhất, vì cô đang mấp mé bờ vực của sự kích động khi có quá nhiều người Viking trong sảnh của cô. Alden thì lại thích thú với tất cả mọi thứ. Và Meghan, cái con bé đáng kinh ngạc, nó vừa sợ vừa thích mấy vị khách của họ, và con bé thậm chí còn rất phấn khích tới bảo anh rằng Bác Hugh của Kristen đã hứa sẽ cho nó xem con tàu Viking của ông. Sự đổi thay đã đến với em gái anh, đó là nhờ ở Kristen, thật là một điều diệu kỳ. Nhưng mà rồi, cái nàng chồn cái này cũng đã thay đổi con người anh đấy thôi.
Đôi khi anh tự hỏi phải chăng số phận đã chỉnh sửa lỗi lầm trong việc lấy đi tình yêu đầu đời của anh trong một cuộc đột kích của người Viking bằng cách đưa Kristen đến với anh trong một cuộc tấn công khác. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đã lấp đầy sự trống rỗng mà anh đã sống trong tất cả những năm tháng này. Anh không còn nghĩ đến Rhona nhiều nữa. Khi anh cố gắng họa hình cô trong trí, những gì anh thấy chỉ là đôi mắt màu hồ thủy và suối tóc nâu vàng chảy dài. Và Kristen yêu anh. Anh đã buộc được nàng làm điều ấy, nàng thực sự yêu anh. Điều này chưa bao giờ hết làm anh ngạc nhiên.
Người duy nhất không vào phòng để gặp anh là cha của Kristen. Với nụ cười nửa miệng, Brenna bảo anh rằng Garrick cũng không ngồi lên và ra khỏi giường của ông được. Lời thú nhận đó làm Royce vui sướng hết cả ngày, vì anh mong đến chết đi được là cái ông lớn tuổi hơn anh đó cũng đang khốn khổ nhiều như anh vậy. Người đàn ông này đã muốn lấy máu anh, và Royce đã phun ra đầy một miệng máu rồi đấy thôi. Anh có thể chờ cho đến ngày tận thế trước khi anh phải đến mặt đối mặt với cái ông Viking tàn nhẫn này lần nữa.
Ba hôm sau đó, ngày tận thế đã tới, hoặc giả đó là Royce cảm thấy thế. Kristen ào vào phòng cảnh báo cho anh, chỉ vỏn vẹn hai giây trước đó, rằng cha nàng đang tới. Royce vùi đầu anh dưới gối. Nàng khúc khích cười và giựt nó ra khỏi anh. Và rồi Garrick Haardrad xuất hiện ngay cửa vào, lấp đầy nó với khổ người to đùng của ông.
Anh đã nhìn thấy cái con người đồ sộ đó khi chiến đấu, nhưng đây là dịp đầu tiên Royce phải thực sự nhìn lên người đàn ông này. Ông chưa đủ già để có một cậu con trai chỉ kém Royce năm hoặc sáu tuổi.
Royce ngồi không yên chút nào khi biết rằng anh đã bị hạ gục thảm não một cách tâm phục khẩu phục bởi một gã đàn ông già hơn anh gần bốn mươi tuổi (trong truyện này, người Viking hay dùng “score” làm hệ số tính thời gian, một score bằng hai mươi, ở đây Royce xem Garrick như là “a man nearly two score years his senior”), và còn là một thương buôn, người đáng ra phải nhão nhợt ra với tuổi đời chồng chất. Và còn tệ hơn nữa là ông ta còn ngồi lên được và ra khỏi giường đi tới đi lui trước cả anh. Royce biết rất rõ sự cường tráng của sức lực bản thân mình. Một người đàn ông ở tuổi của Garrick đáng ra phải nằm bẹp trên giường ít ra là hai tuần liền.
Vậy mà ông đang đứng đây, thẳng lưng và cao lớn, chỉ có vài dấu vết còn sót lại làm chứng tích cho trận đấu của họ: một cái vảy trên môi ông, một vết bầm vẫn còn trên một bên má, một vệt màu bệch bạc nhàn nhạt bên dưới một con mắt. Royce mong là anh có thể thấy con mắt ấy khi nó còn đen thui thùi lùi và vẫn còn húp híp. Trời đất thánh thần ơi, anh ghét cái khả năng lành da lành thịt quá nhanh của thằng cha Viking này.
Garrick mặc một cái áo tunic bằng da thuộc không tay với chiếc xà cạp dài ôm khít rịt. Đôi ủng bằng da mềm của ông được tán đinh bằng vàng cao lên đến tận đầu gối. Những sợi xích bằng vàng cũng điểm xuyết cho chiếc áo tunic. Đúng ra thì ông là cả một gia tài di động, với cái khóa thắt lưng bằng vàng to cỡ nắm tay trên dây lưng, những món trang sức bằng vàng và đá quý lấp lánh trên những ngón tay, một cái mề đay bằng vàng khối chễm chệ trên ngực, và vàng quấn đầy hai cổ tay ông.
Royce chợt thấy mình rụng rời là anh đang bị đe dọa, không phải bởi sự giàu có và sức mạnh toát lên qua từng phân của người đàn ông này, mà do nét mặt khắc nghiệt của Garrick. Đây là cha của Kristen. Chỉ một lời của ông thôi và Royce sẽ mất nàng.
Có thể thực ra thì tiệc cưới đã bắt đầu, kiểu truyền thống khoe khoang, bắt đầu trước cả đám cưới, và không hề có đôi tân lang và tân giai nhân hạnh phúc tham dự. Thực ra thì tiệc cưới đã bắt đầu ngay từ ngày diễn ra trận đấu, vì Hugh Haardrad tuyên bố họ phải quay về nhà trước khi mùa đông làm cho chuyến hải hành trở nên quá khó khăn, rằng họ không có giờ để chờ cho đến khi Royce bình phục. Vì thế họ bắt đầu ăn mừng trước sự kiện, vì việc đình đám của người Viking phải kéo dài lê thê nếu không Kristen sẽ không cảm thấy mình được cưới hỏi đàng hoàng tử tế. Hugh đã tuyên bố vậy đó.
Điều này làm Royce cảm thấy mọi việc đã được định liệu đâu vào đấy cả. Thế nhưng, nhìn cha của Kristen, anh biết chuyện không phải vậy. Anh vẫn phải được người đàn ông này cho phép, và ngay lúc này đây, Garrick nhìn không có vẻ gì như thể ông sẽ đồng ý.
Sự thể là Kristen đang mỉm cười làm dịu đi tình thế gay go trong cơn hoang mang dâng cao của Royce. Nếu nàng chẳng thấy bất cứ điều gì phật ý trong vẻ mặt lạnh tanh của cha nàng, có lẽ Royce đã phản ứng thái quá. Rốt cục thì anh có biết gì về người đàn ông này đâu. Có thể ông ta trông lúc nào cũng kinh khủng như thế này.
Brenna đến từ phía sau Garrick và dịu dàng đẩy ông vào trong phòng. Bà đến bên giường và ngồi kế bên Kristen. Bà cũng khoác một cái nhìn lạnh lẽo khi đôi mắt xám của bà nhìn xuống Royce, đang nằm thẳng cẳng ngay đơ trên giường.
“Ta thấy chắc là ngươi thích thú hưởng thụ sự cưng chiều của con gái ta, Royce, nhưng thế đủ rồi là đủ rồi,” Brenna bảo anh với vẻ chê trách. “Nếu chồng ta có thể xoay xở ra khỏi giường đi qua đi lại, thì ngươi cũng có thể. Ta sẽ thấy Kristen đám cưới ngày hôm nay.”
Đôi mắt xanh màu ngọc bích phóng về phía gã Viking xem chừng liệu ông ta có chối từ lời tuyên bố ấy không. Khi ông không làm thế, Royce nhẹ hẳn. Sự thực là sự oán giận trước đây của anh dành cho cái người đàn ông này lại quay trở về.
Anh cố sao để ngồi lên mà không có chút ngập ngừng. “Thế này thì còn hơn cả một cử chỉ lịch thiệp, thưa bà. Tôi không muốn buộc chồng bà ra khỏi giường ông ấy để dự lễ cưới, trước khi ông ấy có thể.”
“Royce!” Kristen thở gấp.
Brenna rộng miệng cười, định hình cho một lời đáp trả đã sớm bị chồng bà cắt ngang.
Garrick ngửa đầu ra sau cười lớn. “Thì ra thế hả, tên Saxon? Ta mà biết rằng đó là cái cớ duy nhất của ngươi, ta đã không để vợ ta nuông chiều ta lâu vậy đâu.”
Giờ thì Brenna thở dốc lên, và Kristen thì khúc khích cười. “Xem những lời nói dối trắng trợn, từ cả hai người. Giờ mình làm gì với họ đây Mẹ?”
“Mẹ không biết con sẽ làm gì,” Brenna đối đáp, “nhưng nếu cha con không giữ gìn miệng lưỡi mình, ông ấy sẽ thấy mình nằm lại trên giường.”
“Mình vừa mới rời đó mà, bà xã,” Garrick đáp lời với nụ cười toét miệng như sói. “Nhưng nếu em muốn quay lại….”
Kristen thấy mẹ mình đỏ mặt liền rầy rà Garrick. “Cha à, thôi đi mà. Royce không biết là cha đang đùa đâu. Cha làm anh ấy choáng đấy.”
“Nếu cha đùa, thì cha phải cần xin lỗi vì đã dần hắn một trận. Nhưng cha thề là cha nghe bảo con đã chung giường với hắn suốt cả mùa hạ.”
Nếu trước đây Royce chưa choáng thì giờ anh đang sốc đây. Anh thấy Kristen đỏ mặt và anh cảm thấy hai má mình nóng bừng. Tính tiếu lâm của Garrick biến đâu mất tiêu. Gã đàn ông này bất đồ trở nên quá nghiêm khắc. Và giờ thì anh biết từ đâu mà Kristen có sự biến đổi như đồng bóng khi thể hiện cảm xúc.
“Ông đã cố hết sức giết tôi vì chuyện đó rồi,” Royce sắc giọng nhắc nhở Garrick. “Nếu ông vẫn muốn --"
“Đừng có ngốc,” Garrick ngắt lời anh. “Ta không thể giết ngươi sau khi Brenna cho ta biết tình cảm con gái chúng ta dành cho ngươi.”
“Cha có thể bảo Thorolf nói cho con biết điều đó!”Kristen la lên.
“Để cho con có thể báo cho nó hả?” Garrick lắc đầu. “Không đâu, Kris, việc ấy phải xảy ra theo đúng cách của nó, để thỏa lòng mọi người. Nhưng mà nó đáng bị ăn đòn.”
Brenna thở dài. “Cha con quên béng cái thời trai trẻ của ổng rồi cưng à.” Bà ném cho Garrick một cái nhìn đầy ý nghĩa trước khi mỉm cười với Kristen. “Thế nhưng ông thật quá đáng khi mà con phải nặng lòng.” Dầu vậy, bà chuyển đến đứng cạnh bên Garrick, nắm tay ông trong hai bàn tay bà, Brenna vẫn nhìn Kristen. “Chuyện không phải ở chỗ tụi con ăn nằm với nhau, nhưng là chuyện tụi con đã không cưới xin trước. Hai ta không đồng ý chuyện đó, và vì vậy chúng ta sẽ thấy việc này được làm cho đúng đắn.”
Royce vẫn chưa nghe lời chấp thuận từ cha Kristen. Anh đòi có nó bây giờ. “Thế con sẽ có lời chúc phúc của cha chứ?”
Brenna huých vào hông Garrick khi ông không trả lời ngay. “Được!” Ông nổ bung lên.
Royce bắt đầu cười phá lên khi thấy một cơn đau hiện trên mặt Garrick. Nhưng rồi anh rên lên, cảm nhận cơn đau của chính mình, và giờ thì tới phiên Garrick cười lớn.
“Chí ít thì ta cũng không phải chứng tỏ bản thân mình tối nay,” Garrick không thể ngăn mình thốt lên. Và vì câu nói đó mà ông nhận lãnh một cái quắc mắt làm ông cười to hơn, việc này làm ông lãnh thêm một cú huých vào sườn từ vợ ông.
Brenna bảo con gái bà, “Em họ của nó đã sắp xếp mọi việc, vì vậy, mẹ sẽ đưa cha con xuống nếu con lo chuẩn bị cho Royce.” Rồi bà đẩy Garrick, vẫn đang cười hinh hích, ra khỏi phòng.
Kristen đóng cánh cửa phía sau họ, rồi quay lại với nụ cười nửa miệng hướng đến Royce. “Họ đang quen dần đó,” nàng ướm lời.
Anh có thể thấy nàng đang cố để không cười. Nàng đang tưng bừng lên với óc hài hước kể từ khi cha mẹ nàng chuyển vào trong sảnh. Được bao bọc bởi gia đình và bè bạn, nàng không thể nào hạnh phúc hơn thế được, và anh không đành làm hỏng nó bằng cách càm ràm về cha nàng.
Anh do dự hỏi, “Em sẽ nhớ cha mẹ khi họ ra khơi chứ?”
Giờ thì nàng cười nghiêm túc, tiến đến bên anh. Nàng chuyển đến giữa hai chân anh, buông lơi hai cánh tay quanh cổ anh.
“Vâng, nhưng Cha hứa sẽ thăm chúng ta. Chuyến hải trình cũng không lấy gì làm dài khi dong buồm đến đây vào mùa hạ.”
Royce rên thầm trong lòng. “Anh đoán mấy chuyến thăm sẽ không thường đâu nhỉ?” anh hy vọng hỏi.
“Có lẽ cứ mỗi hai mùa hạ một lần.”
Anh giấu vẻ rúm ró của mình vào ngực nàng. Và rồi mùi hương của nàng xộc vào anh và anh quên bẵng cha mẹ nàng.
Đôi tay anh ôm choàng lấy eo nàng và anh nhìn lên nàng, cằm anh tựa vào phần khoét sâu hình chữ V của chiếc áo dài nhung xanh thẫm của nàng. Nàng đã mặc trang phục của mình kể từ khi anh thú nhận với nàng rằng anh yêu nàng. Chưa từng có lời đề cập nào bàn đến tình cảnh trước đây của nàng. Nàng chỉ đơn giản bỏ chiếc áo của thân phận nô lệ xuống dễ dàng như nàng đã mặc nó, làm anh vỡ lẽ ra rằng nàng chưa từng thực sự mặc nó bao giờ.
Chiếc áo xanh thẫm tôn thêm màu sậm của của đôi mắt nàng, làm chúng có màu xanh lam hơn. Sự tràn trề của tình yêu và âu yếm đong đầy trong mắt anh.
“Họ đã chờ gần cả tuần cho cái đám cưới này rồi.” Môi anh nhấn về phía trước áp vào da nàng trước khi nói thêm, “Tụi mình có dám bắt họ chờ lâu thêm một chút không?”
“Anh đùa hả ngài.” Lòng bàn tay nàng khum lấy đôi má anh, trước khi nàng cúi xuống trượt lưỡi chầm chậm, đầy nhục cảm trên đôi môi anh. “Chắc chắn là anh không định đề nghị…”
Nàng cười rúc rích khi anh kéo nàng xuống trên lòng anh. “Phải, anh đùa đó, nàng chồn cái à. Nhưng em có thể làm anh đổi ý mà.”
“Em có thể sao?” Tay nàng ở phía sau cổ anh kéo môi anh quay lại với đôi môi nàng. “Rồi đây có thể em sẽ, ngài à. Vâng, có thể…”