Hello Cô Ma Nữ

Chương 27: Chương 27




“Con gái, con ngủ cũng đã năm năm rồi!”

Đường Đinh khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, mở miệng muốn nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc vô cùng, không thể phát ra một thanh âm hoàn chỉnh.

Người phụ nữ vội vàng trấn an, cầm tay Đường Đinh vỗ về nói: “Con gái, con vừa mới tỉnh lại, trước hết không nên nói chuyện, cứ điều dưỡng cơ thể cho thật tốt đã, lát nữa ba sẽ tới thăm con.”

Ba cô?

Đường Đinh trong nháy mắt bị dọa, người phụ nữ này chẳng lẽ là mẹ cô? Rốt cuộc linh hồn cô đã bám vào trên người của ai? Tình huống hiện tại là sao?

Trong lòng có trăm loại rối rắm, nhưng không có cách nào khiến cơ thể động đậy, Đường Đinh chỉ có thể chờ khôi phục lại, đến lúc đó mới có thể nghe chút chuyện liên quan đến cô.

Trải qua ba, bốn ngày chuyên tâm điều trị, Đường Đinh đã lấy lại một chút sức lực, có thể từ từ ngồi dậy nhưng muốn giống như người bình thường có thể đi chạy nhảy thì vẫn còn cần một khoảng thời gian. Ở ngày đầu tiên có thể nói chuyện, Đường Đinh liền nói mình bị mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, bác sĩ đã làm rất nhiều kiểm tra nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Cha mẹ của cơ thể này vài ngày sau thì cũng suy nghĩ theo một hướng khác, cảm thấy con gái có thể tỉnh lại thì đã nhờ ơn trời phù hộ rồi, mất trí nhớ thì có gì lớn lao, bọn họ có thể tỉ mỉ kể lại cho cô nghe, có thể khôi phục lại trí nhớ vẫn là tốt nhất, còn nếu như không thể, có khi trí nhớ không phục hồi cô có thể sống vui vẻ hơn.

Vì vậy, Đường Đinh cũng có thể biết được đại khái tình huống trước mắt.

Chủ nhân của cơ thể này tên là Diêu Song Song hai mươi tư tuổi, cô còn có một anh trai hơn mình ba tuổi tên là Diêu Đạm, mẹ là chủ gia đình, ba làm ở văn phòng bất động sản nhưng hình như cũng có kinh doanh thứ khác nữa. Năm năm trước khi cô vừa tốt nghiệp trung học, trên đường trở về sau khi đi du lịch thì bị tai nạn ô tô, trải qua quá trình chữa trị lại biến thành người thực vật, mà ngày cô tỉnh lại là sau một tháng ngày cô biến mất trước mặt Tống Gia Diễn. Cô còn đang ở thành phố A, không biết anh có trở lại nơi này hay không, dù sao quê anh cũng là ở thành phố C.

Đường Đinh nhìn bộ dáng Diêu Song Song, ngũ quan thanh tú, khi cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Tuy nhiên, vì cô đã “ngủ” năm năm nên làn da có chút trắng bệch tái nhợt, thân thể cũng quá gầy gò, cả người vô cùng thiếu sức sống.

Mỗi ngày mẹ Diêu đều ở trong bệnh viện chăm sóc Đường Đinh, giúp cô ăn những thức ăn lỏng, Diêu Đạm cũng bắt đầu thường xuyên đến thăm cô sau khi tan làm, thỉnh thoảng còn đem tới cho cô một ít sách, phim ảnh để giải sầu. Ba Diêu mặc dù không đến thường xuyên nhưng mỗi lần đến đều mang theo túi lớn túi nhỏ, đủ mọi loại đồ mà mỗi lần đến là ở suốt cả ngày. Trong một tháng thân cận với người nhà họ Diêu, Đường Đinh dần dần đón nhận thân phận mới cùng người nhà mới của mình, điều duy nhất không bỏ được chính là Tống Gia Diễn. Cũng không biết hiện tại anh thế nào, có đau lòng vì cô hay không, đang ở thành phố C hay đã trở về thành phố A, có nhớ ăn cơm đầy đủ hay không, đã có bạn gái mới chưa….

Đinh nhìn ra đường phố vắng vẻ ngoài cửa sổ miên man suy nghĩ, mãi cho đến khi Diêu Đạm gọi cô mới hồi phục lại tinh thần. Lặng lẽ thở dài, quên đi, bây giờ điều cần nhất vẫn là phục hồi lại cơ thể.

“Song Song, qua một tháng nữa là em có thể về nhà, đến lúc đó chỉ cần tới bệnh viện kiểm tra định kì là được.” Diêu Đạm ngồi ở trước giường bệnh, vừa gọt táo vừa nói: “Mẹ về nhà lấy quần áo, tối nay sẽ tới. Chờ em có thể ăn được những thứ khác, anh sẽ mang đến cho em món bánh ngọt mousse em thích nhất….”

“Em thích ăn bánh mousse nhất?” Đường Đinh nghiêng đầu nhìn Diêu Đạm.

“Ừ!” Diêu Đạm cười một tiếng, mắt mị mị, “Thực ra em thích ăn đồ ngọt nhất, đặc biệt là những loại điểm tâm hay bánh ngọt nho nhỏ đáng yêu, lúc tâm tình không tốt thì một lần ăn liền một đống. Cho nên lúc em học cao trung rất là mập mạp, sau này gầy đi một chút mới đẹp hơn. Đúng rồi, trong nhà còn có vài tấm ảnh cũ của em, lát nữa về nhà anh sẽ mang đến cho em xem.”

Đường Đinh vui sướng đồng ý, tiếp tục nghe Diêu Đạm nói những chuyện trước kia, cô đối với người anh trai mới này rất là có thiện cảm. Hai mươi lăm ngày sau, rốt cuộc Đường Đinh cũng ngồi trên xe lăn, được Diêu Đạm đẩy ra khỏi cửa chính bệnh viện. Nhà họ Diêu nằm trong khu chung cư Hương Dụ trên đường Thường Tân, cùng đường Vô Thường, một cái Đông, một cái Tây cách nhau.

Ở nhà mấy ngày, nhân ngày thứ bảy, bọn họ mang Đường Đinh ra ngoài mua sắm, nói quần áo của cô cũng đều đã quá lỗi thời, phải mua mấy bộ quần áo ở nhà cùng mấy bộ quần áo đi ra ngoài mới được. Đường Đinh không khỏi cảm thấy buồn cười, cái này….cô phải ngồi xe lăn ít nhất cũng hơn nửa năm nữa, quần áo mặc được là được rồi, đâu cần chú ý đến đẹp đẽ, sang trọng nhiều như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý, đại khái là bọn họ muốn mang cô ra ngoài cho khuây khỏa.

Bọn họ đi đến khu vực trung tâm thương mại náo nhiệt nhất trong thành phố, trên đường dòng người chuyển động không ngừng. Đường Đinh ngồi trên xe lăn đều bị người qua đường tò mò nhìn vào một chút. Cùng đi với người nhà mới, cùng cười cười nói nói với nhau, lại bị người khác nhìn chăm chăm, Đường Đinh bỗng có cảm giác không thật. Trước kia cô làm quỷ quá lâu, đã quen với việc người ta không chú ý tới, quen với việc lẩm bẩm một mình, đã quen với việc xuyên thấu qua người khác…

Bây giờ, cô thực sự đã trở thành người, lại có một chút không thích ứng được. Đường Đinh cúi đầu tự giễu, cười nhạt một tiếng.

Đi thang máy lên tầng hai, tầng này bán đủ các loại nữ trang, các ma-nơ-canh trong tủ đều mặc những bộ trang phục mới nhất của mùa hè năm nay, mặc dù cũng có những bộ áo khoác tay dài nhưng cũng không nhiều lắm.

Mẹ Diêu quen thuộc đi đầu về phía bên phải, chỉ vào một cửa hàng được trang trí đơn giản bởi một chuỗi các từ tiếng Anh, nói: “Con gái, trước kia con đều mua quần áo ở đây, có muốn vào xem một chút không?”

Đường Đinh gật đầu, nhưng không nghĩ tới vừa vào cửa đã nhìn thấy một người không muốn nhìn thấy nhất – Phương Á Hi.

Sau khi Phương Á Hi thấy bọn họ còn rất nhiệt tình đi tới, đưa tay ra cười nói: “Xin chào, ông Diêu, bà Diêu.”

Ba Diêu bắt tay Phương Á Hi cười nói: “Thật trùng hợp! Cô Phương, không ngờ lại gặp cô ở đây.”

Phương Á Hi hơi lúng túng, gật gật đầu, “Tôi đến xem quần áo một chút….”

Nói xong, cô ta nhìn đến phía sau Diêu Đạm đang đẩy xe lăn cho Đường Đinh. Dường như nhận ra tầm mắt của cô ta, ba Diêu chỉ vào hai người giới thiệu, “Đây là con trai và con gái của tôi.”

Thấy ba Diêu không nói nhiều, Phương Á Hi cũng không hỏi tiếp nữa, chào hỏi một chút rồi đi luôn.

Mẹ Diêu quay đầu lại liếc nhìn, giật nhẹ áo ba Diêu hỏi: “Cô gái ấy là ai vậy? Nhìn rất…”

“Người của văn phòng luật sư, lúc khai mạc đại hội cổ đông có gặp qua mấy lần, bất quá bây giờ đã từ chức, làm sao?”

“Không có, chỉ cảm thấy cô ta rất xinh đẹp, nhưng không biết vì sao nhìn vào lại không thoải mái….”

Ba Diêu “A” một tiếng: “Em quản cô ta nhiều như vậy, đây cũng không phải là bạn gái của con trai mình.”

Mẹ Diêu trừng mắt liếc ba Diêu một cái, xoay người đối với Diêu Đạm nói: “Hiện tại con có bạn gái chưa? Nếu không có cũng không được tìm một người như vậy mang về, gặp gỡ cũng không?”

Diêu Đạm bĩu môi gật đầu, Đường Đinh ở một bên thầm vui, không ngờ ánh mắt nhìn người của mẹ Diêu lại chuẩn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.