Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tổng giám đốc, tôi là Ngô Thiên Vũ, Bộ phận nghệ sĩ.” Vào thời khắc này, Ngô Thiên Vũ đứng ở đầu hàng đột nhiên lên tiếng giới thiệu mình. Quá có tâm kế rồi! Như vậy Tổng giám đốc nhất định nhớ cô ta!
Lần này, các nghệ sĩ phía sau cũng không chịu thua, đồng loạt chào hỏi giới thiệu.
“Tổng giám đốc, tôi là An Tâm.”
“Tôi là Vân Đóa.”
“Tổng giám đốc, tôi là…”
Mọi người lần lượt tiến lên, mong có thể lưu lại ấn tượng đặc biệt trước mặt người đàn ông này. Cảnh Phạm vẫn còn ngây người thất thần, lúc hỗn loạn, bị người phía sau vô tình đẩy một cái.
Không hề báo trước, người cô mất thăng bằng, không bị không chế, chợt ngã về trước.
Cảnh Phạm phục hồi tinh thần, tay theo bản năng quơ giữa không trung, muốn giữ cái gì ổn định mình.
Nhưng rốt cuộc không thể ổn định, quỳ sụp xuống đất, tay kéo cái gì.
Còn mặt vùi vào trong cái gì ấm áp…
Hỏng bét!
“…” Thịnh Gia Ngôn nhìn một màn trước mặt, khuôn mặt bình tĩnh trước sau như một cũng biến hóa mấy phen.
Cảnh tượng này, quá thực khó hình dung.
Cô ta trông cậy Cảnh Phạm có thể làm gì, cho Tổng giám đốc nhìn cô với con mắt khác, nhưng mà, cái này… đây không khỏi quá xa dự định rồi!
Cảnh Phạm bối rối chốc lát, cô cũng phát hiện, vừa rồi chung quanh hò hét ầm ĩ, lúc này yên lặng không tưởng tượng nổi, cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Cô chớp chớp mắt.
Chỉ cảm thấy ngũ quan trên mặt nóng bỏng, cho dù cách vải vóc cũng cảm giác được.
Hơn nữa, vật kia, còn càng ngày càng nóng, càng ngày càng có khuynh hướng cứng rắn.
Chờ chút!
Vải vóc?! Không phải là…
Cảnh Phạm chấn động, chợt ngẩng đầu lên…
Một chớp mắt kia, ý thức được cái gì, cô có cảm giác muốn ngất đi tại chỗ.
Tư thế lúc này của cô là gì?
Quỳ xuống trước mặt Hoắc Cảnh Thành cũng được đi, trong tay còn kéo dây nịt da của anh không buông, mặt lại… vùi giữa hai chân anh.
Đúng là gặp quỷ!
“Phạm Phạm, cậu mau đứng dậy đi!” Thịnh Gia Ngôn phục hồi tinh thần, vội vàng đi kéo Cảnh Phạm. Thật mất thể diện!
Lại nhìn người nào đó…
Sắc mặt tệ hại tới cực điểm.
“Tôi… cái đó…. Tôi bị người khác đẩy, không phải cố ý.” Cảnh Phạm cúi thấp đầu giải thích, cũng không biết là giải thích với ai.
Cái này căn bản không cách nào giải thích nha nha! Quá lúng túng!
Cô hơi giương mắt, ánh mắt lơ đãng liếc qua chỗ nhô lên của người đàn ông, ánh mắt run rẩy, mặt đỏ lên, tay cầm dây nịt giống như chạm điện, lập tức buông ra.
Nhưng tay còn chưa buông ra, cổ tay đã bị bàn tay nóng bỏng của người đàn ông giữ lại.
Đối phương dùng lực rất lớn, Cảnh Phạm cảm thấy đầu xương tay đều sắp bị anh bóp nát, đau đến mức cô lên tiếng.
Một chớp mắt sau, chỉ nghe một thanh âm lãnh trầm vang lên trên đỉnh đầu cô: “Ngẩng đầu lên!”
Ra lệnh tựa như vương giả chỉ thị.
Tiếng lòng Cảnh Phạm căng lên.
Giờ khắc này cuối cùng không tránh khỏi.
Cô còn đang chần chừ, một tay người đàn ông đột nhiên xuyên vào mái tóc dài của cô, chế trụ ót cô, thô bạo nâng mặt cô lên.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Cảnh Phạm nhìn khuôn mặt không thể quen thuộc hơn này, một đêm năm năm trước giống như bộ phim lướt qua trong đầu, qua mắt, trong lòng rung động.
Hoắc Cảnh Thành…
Đã lâu không gặp…
Khác với cô chính là đáy mắt người đàn ông lóe lên tia lạnh lẽo, gần như trong khoảnh khắc làm mạch máu cô lạnh cóng.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô: “Cảnh – Phạm, quả nhiên là cô!”
Tên cô bị cắn rất nặng, giống như muốn nhai nát cô.
Cảnh Phạm lúng túng cười khan: “Hoắc tổng, đã lâu không gặp.”
Cô tận lực muốn thay đổi bầu không khí lúc này, nhưng bầu không khí không chút hòa hoãn.