Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai chân cô như nhũn ra, ngay cả tay đẩy anh ra cũng không còn sức lực nữa.
Thân thể mềm nhũn không ngừng ngã xuống.
Hoắc Cảnh Thành thấy bộ dáng này của cô, hai mắt căng lên, mặt như đá: “Cảnh Phạm, đừng giả bộ đáng thương trước mặt tôi.”
Anh không nuốt nổi bộ dạng này!
Cảnh Phạm mím môi không nói gì, nhưng cảm giác choáng váng mãnh liệt tấn công lần nữa, cô dần mất đi ý thức. Tay trên trán rơi xuống, máu tươi đầm đìa.
Máu nóng chảy từ trên trán tới khóe mắt, nhìn thấy mà giật mình.
Lúc cô chuẩn bị ngã xuống, mi tâm Hoắc Cảnh Thành căng thẳng, hai tay theo bản năng vươn ra, ôm lấy cô.
Thân thể nhẹ như lông chim, mền nhũn tựa vào trong khuỷu tay bền chắc của người đàn ông. Mùi thơm thoang thoảng trên người người phụ nữ quanh quẩn ở chóp mũi, ngửi rất tốt, làm anh vô hình cảm thấy hơi quen thuộc. Dường như đã từng gặp qua ở đâu.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ, cảm giác đó làm thế nào cũng không bắt được, mờ ảo tựa như khói nhẹ, một chớp mắt liền tiêu tán.
“Hoắc tổng, hình như cô ấy ngất xỉu.” Lục Kiến Minh cảm thấy mình không tiến lên, có lẽ sẽ xảy ra án mạng.
Hoắc Cảnh Thành cau mày nhìn người phụ nữ yếu ớt như đồ sứ trong ngực, chỉ cảm thấy phiền lòng nóng nảy: “Vậy còn không kêu xe cứu thương, mè nheo cái gì?”
“…” Lục Kiến Minh tranh thủ thời gian chạy về phòng trợ lý gọi cấp cứu.
Bên này, chỉ còn lại Hoắc Cảnh Thành và Cảnh Phạm. Cô đã hôn mê, lông mi run rẩy nhuộm một lớp ướt át, như là nước mắt.
Hoắc Cảnh Thành nhìn vào mắt, có một chớp mắt, sắc mặt anh hơi khựng lại.
Nhưng mà rất nhanh, nhớ tới cái gì, sắc mặt lại khôi phục lạnh lùng và chán ghét.
Tay ôm Cảnh Phạm chợt buông ra, bỏ cô dưới đất không để ý.
Bây giờ nước mắt giả mù sa mưa này có tác dụng gì? Tất cả đều không thể quay lại! Cô hiện tại, cùng lắm là đáng đời cô!
…
Lúc Cảnh Phạm tỉnh lại, đã ở bệnh viện. Đập vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ga trải giường màu trắng.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nam truyền vào trong lỗ tai.
Cảnh Phạm nghiêng đầu, liền thấy trợ lý Hoắc Cảnh Thành đang ngồi ở mép giường.
Cô ôm trán, ngồi dậy. Vừa động một cái, liền cực kỳ choáng váng.
“Cảnh tiểu thư, cô đừng cử động mạnh.” Lục Kiến Minh đỡ cô.
“Cảm ơn, tôi không bị chấn động não chứ?” Cảnh Phạm lại hỏi: “Trên đầu sẽ có sẹo sao?”
Cô là nghệ sĩ, mặc dù hiện tại không có tác phẩm gì, nhưng làm nghề này quan trọng nhất là gương mặt.
“Đã kiểm tra, chẳng qua là vết thương ngoài da, không chấn động não. Trên trán cũng không có vết sẹo, Cảnh tiểu thư có thể yên tâm.”
“À, vậy thì tốt.” Cảnh Phạm xúc động. Cô sờ trán, không khỏi nghĩ tới dáng vẻ hung thần ác sát của Hoắc Cảnh Thành. Còn hai câu anh nói.
Anh cả Hoắc và bác trai Hoắc đều đi…
Lòng, chìm lại chìm, có chút bực bội khó chịu.
Cô không dám nghĩ tới, nếu như Hoắc Cảnh Thành biết, sự kiện năm năm trước, chính anh cũng là một trong những kẻ đầu sỏ, đối với anh mà nói chắc là đả kích rất lớn.
Đêm đó năm năm trước, đã sớm không dám nói, hôm nay càng biến thành bí mất chôn vùi đáy lòng cô không thể nói.
Chẳng qua là…
Giữa bọn họ, cách xa hơn.
Hai mạng người chính là hai con sống lớn không cách nào vượt qua.
Nghĩ tới đây, Cảnh Phạm lại cảm thấy mình thật buồn cười.
Nghĩ gì chứ? Giống như không có hai mạng người này, cô và Hoắc Cảnh Thành có hy vọng. Anh rõ ràng đã kết hôn rồi!
Nếu như chưa kết hôn thì bọn họ cũng không thể nào!