Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chỉ cần Hoắc tổng đồng ý hủy hợp đồng, tôi sẽ lập tức biến mất khỏi nơi này vĩnh viễn. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo, tôi vĩnh viễn… sẽ không xuất hiện trước mặt anh thêm lần nào.”
Vẻ mặt cô thành khẩn, nhưng lòng quặn đau.
Hoắc Cảnh Thành híp mắt nhìn cô: “Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ để cho cô yên ổn?”
“Trong hợp đồng ban đầu chúng ta ký kết rõ ràng có viết sẽ cho tôi số tiền tương ứng. Nhưng hiện tại vì ân oán cá nhân của tôi và anh, Hoắc tổng tự tiện chèn ép tôi, đây là Hoắc tổng vi phạm hợp đồng trước. Cho nên, tôi có quyền yêu cầu hủy hợp đồng, tìm kiếm phát triển tốt hơn.”
“Cho nên, bây giờ cô nên tìm luật sư, chứ không phải tôi.”
Người này!
Vi phạm hợp đồng còn có lý chẳng sợ như vậy, căn bản là chắc chắn cô không có tiền mời luật sư. Cho dù có tiền, cũng không thể kiện nổi.
Cảnh Phạm tức giận: “Hoắc tổng, anh đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Hoàn Vũ, không tôn trọng hợp đồng, có phải nói ra rất khó nghe hay không?”
“Nói tôn trọng hợp đồng với tôi?” Dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, đáy mắt thâm thúy của anh lướt qua tia căm ghét khiến Cảnh Phạm kinh hãi.
Một tay xuôi bên người, một tay nắm cằm cô, nâng mặt cô lên: “Nếu cô có tôn trọng hợp đồng, năm năm trước sẽ làm loạn cùng người khác trong đêm trước đính hôn với anh cả tôi? Cho nên, cô có tư cách gì nói tôn trọng hợp đồng với tôi?”
Cảnh Phạm cảm thấy cằm sắp bị anh bóp nát.
Ánh mắt căm ghét kia giống như một cây dao, tấn công cô.
Thân thể cô dựa vào cánh cửa lạnh như băng, tay xuôi bên người siết chặt: “Đó là một chuyện khác. Bây giờ chúng ta đang nói chuyện công, không phải chuyện riêng. Hoắc tổng không phải là người không phân biệt được công tư chứ?”
Hoắc Cảnh Thành hừ lạnh: “Tôi thật sự không phân biệt được công tư.”
Cảnh Phạm bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, rất nhiều lời nghẹn ở cổ họng, cuối cùng, lại siết tay, cứng rắn nuốt vào.
Chỉ hỏi: “Vậy phải làm sao anh mới chịu hủy hợp đồng?”
Hoắc Cảnh Thành không biết đáy lòng cô bách chuyển thiên hồi như thế nào.
Trước mắt chỉ cảm thấy người phụ nữ này vô cùng đáng hận.
“Không bằng… cô quỳ xuống cầu xin tôi thử? Có lẽ tâm tình tôi tốt sẽ khai ân cho cô.”
Anh đứng đó, trêu cợt nhìn cô bằng nửa con mắt. Tựa như cô chính làn một đồ chơi không có sinh mạng, mặc anh càn rỡ chà đạp lòng tự ái của cô.
Giọng nói của Cảnh Phạm có chút run rẩy: “Hoắc tổng, anh đừng quá đáng!”
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Thành lạnh hơn: “Tôi quá đáng? Tôi có thể nhịn mình không giết cô đã coi như khai ân cho cô! Đừng có không biết điều!”
“Anh không có tư cách chất vấn tôi, đả kích anh ấy không chỉ là tôi, còn có anh!” Cảnh Phạm không thể nhịn được nữa, bấu vào tay anh, bật thốt lên.
Người đàn ông nhướng mày, vẻ mặt vô cùng nguy hiểm: “Cô nói gì?”
Bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo cứng nhắc.
Cảnh Phạm chấn động.
Hối hận vừa rồi lỡ miệng. Ánh mắt nhìn anh hơi lay động.
Hoắc Cảnh Thành không cho cô tránh né, bàn tay càng dùng sức bóp mặt cô, xoay mặt cô lại.
“Tôi hỏi cô lần nữa, cô vừa nói gì!”
Mỗi một chữ đều cắn rất nặng, mang theo bức bách làm người ta thở không nổi.
Trong lòng Cảnh Phạm căng thẳng, nhất thời không tìm ra lời đáp lại anh.
Giờ phút này, ngoài cửa.
Trần Lộc không vào được, kinh hồn bạt vía. Cô ta đành phải kêu Lục Kiến Minh đến, lấy chìa khóa từ chỗ anh ta.
Lục Kiến Minh nhanh nhẹn chạy tới, xoay tròn ở khóa, mở cửa ra.
Anh ta không nghĩ nhiều, trực tiếp dùng sức đẩy cửa.
Bên trong cửa, Cảnh Phạm dựa sát vào cửa, vắt hết óc nghĩ trả lời thế nào.
Cô không nghĩ tới bên ngoài sẽ có người đẩy cửa, lực đẩy lớn làm cô nhào tới trước.hông muốn gặp mình!