Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm đi về phía các trưởng bối.
Cô nghĩ, trước kia lễ đính hôn này trở nên náo nhiệt, cô phải kết thúc tất cả thật tốt.
Cô phải cho mình và cho Đại thiếu gia Hoắc gia một câu trả lời.
Nhưng còn chưa đi đến trước mặt trưởng bối hai bên, đã bị người dẫn chương trình trên đài gọi lại: “Hôm nay cô dâu khoan thai đến chậm, nhưng cuối cùng đã đến! Cảnh tiểu thư, mời cô lên đài, Hoắc Quân Thâm tiên sinh đã chờ cô rất lâu!”
Hoắc Quân Thâm đi tới Cảnh Phạm, nắm bàn tay lạnh như băng của cô: “Anh chờ em rất lâu rồi.”
Lòng Cảnh Phạm trầm xuống.
Cô bị kéo lên đài, người dẫn chương trình đang nói gì, cô một chữ cũng không nghe lọt, trong đầu đều là chuyện của mình.
“Phạm Phạm, em nguyện ý đính hôn với anh, giao nửa đời sau cho anh không?” Không biết qua bao lâu, Hoắc Quân Thâm quỳ một chân trước mặt cô, tay cầm chiếc nhẫn kim cương, thành khẩn nhìn cô.
Cảm Phạm sững sờ, cổ họng kéo căng. Cô cúi đầu nhìn anh ta, hai chữ “nguyên ý” làm thế nào cũng không nói ra miệng.
Cô yên lặng, yên lặng quá lâu, tân khách hai bên đều không nén được tức giận.
“Các vị, thật xin lỗi.” Hít sâu một hơi, Cảnh Phảm rốt cuộc mở miệng, nhìn Hoắc Quân Thâm: “Thật xin lỗi, anh Hoắc, em không thể đính hôn với anh.”
Những lời này, vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Sui gia, Cảnh Phạm của anh chị đang làm gì đó!”
Mẹ Hoắc - Văn Bái sắc mặt khó coi.
Hoắc gia có mặt mũi trong giới chính trị, con gái Cảnh gia gả tới Hoắc gia, vốn đã cao càng cao hơn. Lúc này lại từ hôn ngay trước mặt mọi người, làm mất mặt Hoắc gia.
Huống chi, Hoắc Quân Thâm nhà bọn họ là đối tượng bao nhiêu phụ nữ mơ tưởng có được? Hay cho một Cảnh Phạm, cuối cùng không biết quý trọng!
“Cảnh Phạm, con nói bậy gì đó?” Tô Vân Đình cũng vội đứng lên. Đắc tội Hoắc gia không phải chuyện đùa.
Ba Cảnh Cảnh Thừa Hoài ngồi một bên sắc mặt lạnh như băng: “Hôm nay con không cho một lý do, con không cần trở về Cảnh gia chúng ta nữa!”
“Cô còn có thể nói gì? Cô không thể nói, trước một đêm cô và Hoắc Đại thiếu gia đính hôn, lại ngủ cùng người đàn ông khác.” Vào thời khắc này, một giọng nói Cảnh Phạm quá quen thuộc đột nhiên vang lên.
Một câu này giống như sấm sét đánh tới, cô ngẩn người tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn bạn bỗng nhiên xuất hiện ở cửa – Vân Mẫn Mẫn.
Chuyện tối qua, sao cô ta biết?
“Vị tiểu thư này, xin đừng phỉ báng vị hôn thê của tôi!” Hoắc Quân Thâm vẫn che chở Cảnh Phạm.
Trước mắt mọi người, Vân Mẫn Mẫn đi thẳng lên đài.
Cảnh Phạm không biết cô ta muốn làm gì, không tránh kịp. Một chớp mắt sau, nghe ‘xoẹt’ một tiếng, áo sơ mi phong phanh trên người Cảnh Phạm bị Vân Mẫn Mẫn thô bạo xé rách, sắc mặt cay nghiệt, nói: “Hoắc Đại thiếu gia, anh thật sự cảm thấy cô ta còn xứng làm vị hôn thê của anh sao?”
Cảnh Phạm chật vật đến ngay cả áo ngực cũng bị lộ ra ngoài.
Dưới đài xôn xao.
Sắc mặt cô trắng bệch, phục hồi tinh thần, muốn cầm quần áo che lại, nhưng đã không kịp.
Trên da thịt trắng như tuyết của cô gái, tất cả đều là dấu hôn anh xanh xanh tím tím. Hơn nữa, những dấu hôn từ xương quai xanh kéo dài đến ngực…
Tất cả những dấu này đều nói lên tối qua cô có bao nhiêu điên cuồng với người đàn ông khác.
Hoắc Quân Thâm vừa rồi còn che chở Cảnh Phạm, giờ phút này sắc mặt biến hoa mấy phen, mất huyết sắc.