Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 336: Chương 336: Ai đang hãm hại cô? (4)




Một câu nói làm Lý Ngọc Phượng và Cố Đức Thọ đồng loạt nhìn về phía Cố Tinh San với ánh mắt nghi ngờ.

Cố Tinh San lộ ra dáng vẻ uất ức, “Cố Khuynh Nhan, chị làm gì vậy? Buông ra! Chị làm đau tôi.”

Lý Ngọc Phượng nghe Cố Tinh San kêu đau thì đưa tay đẩy Trang Nại Nại ra, “Con buông em ra trước! Có gì thì nói, đừng động tay động chân!”

Trang Nại Nại lùi ra sau một bước, tránh cánh tay của Lý Ngọc Phượng. Cô nhìn Lý Ngọc Phượng, cuối cùng vẫn cảm thấy bị tổn thương. Dù cô và người phụ nữ này không có tình cảm nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của cô. Cái người tự xưng là mẹ cô này, lúc cô và Cố Tinh San xảy ra mâu thuẫn, bà ta không chút do dự đứng bên Cố Tinh San.

Cô cười gằn, quay đầu nhìn Cố Đức Thọ, “Bản thảo thiết kế tôi đưa cho ông không phải là bản thảo thiết kế ông gửi cho xưởng may. Đã có người đổi bản thảo thiết kế.”

Cố Đức Thọ nhíu mày, “Con có ý gì?”

“Ý là bản thảo thiết kế tôi đưa ông không phải là của Đế Hào, có người đổi bản thảo thiết kế.”

Cố Đức Thọ lập tức quay đầu nhìn Lý Ngọc Phượng, “Chuyện này là sao?”

Sắc mặt lạnh băng của Lý Ngọc Phượng lộ ra sự mờ mịt, “Con nói gì cơ?”

Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, sau đó ép hỏi Lý Ngọc Phượng: “Rốt cuộc bà đã lấy bản thảo thiết kế ở đâu đưa cho xưởng may?”

Cố Đức Thọ nhíu mày nhìn Lý Ngọc Phượng.

Lý Ngọc Phượng nói: “Là bản thảo thiết kế của con mà. Mẹ tìm nhà thiết kế của công ty sửa lại một chút, sau có thể giống Đế Hào như đúc?”

“Nhà thiết kế nào?” Trang Nại Nại hỏi tiếp.

Lý Ngọc Phượng khó hiểu, “Là nhà thiết kế chính của Cố Thị. Tất cả bản thảo thiết kế đều do cô ta sửa lại. Bản thảo thiết kế lần này rất quan trọng nên mẹ không nói với ai hết. Toàn bộ Cố Thị, chỉ có mẹ và cô ta biết bản thảo thiết kế này.”

Cố Đức Thọ nhanh chóng đưa ra quyết định: “Gọi cô ta tới!”

Bỏ luôn bữa sáng, tất cả đều ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chờ nhà thiết kế của Cố Thị đến.

Cố Tinh San núp cạnh Lý Ngọc Phượng, nhìn Trang Nại Nại cười nhạo nói: “Cố Khuynh Nhan, chị đừng ở đây ra vẻ nữa. Là chị trộm bản thảo thiết kế của Đế Hào, bây giờ còn muốn đẩy trách nhiệm lên nhà thiết kế của chúng tôi sao?”

Thấy Cố Đức Thọ nhìn sang, cô ta liền giả mù sa mưa nói: “Có phải chị cãi nhau với anh rể không?”

Trang Nại Nại nhìn chằm chằm cô ta, “Tôi cãi nhau với anh ấy, cô vui lắm sao?”

Nói xong lại nhìn Cố Đức Thọ nói: “Được rồi, cô ta không nhắc thì tôi cũng quên luôn. Hôm qua ông bảo cô ta đến nhà họ Tư làm ầm ĩ sao?”

Cố Đức Thọ sửng sốt, “Không có.”

Nói rồi quay đầu nhìn Cố Tinh San, “Chuyện này là sao? Con đến nhà họ Tư?”

Cố Tinh San cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Con đến xin anh rể tha cho chúng ta, xin anh rể rút đơn kiện…”

“Rút đơn kiện? Thế ai ở nhà họ Tư la hét nói tôi phản bội Tư Chính Đình?” Trang Nại Nại nhếch môi cười gằn.

Cố Tinh San nghẹn họng, vừa định nói gì đó thì Trang Nại Nại đã hùng hổ chặn miệng: “Hôm qua có rất nhiều người làm ở nhà họ Tư nghe thấy cô nói. Trừ phi cô có thể bịt miệng hết những người đó, bằng không, Cố Tinh San, cô tốt nhất đừng có chối.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.