Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 339: Chương 339: Ai đang hãm hại cô? (7)




Quả nhiên, ánh mắt Cố Đức Thọ như toát ra lửa!

Ông ta nhìn chằm chằm Cố Tinh San, gần như muốn xuyên thủng cô ta.

Cố Tinh San thấy bộ dáng của Cố Đức Thọ như thế thì kéo tay Lý Ngọc Phượng, “Mẹ, ba không tin con, mẹ phải tin con! Con không thể nào lấy được bản thảo thiết kế của tập đoàn Đế Hào, con đi đâu đổi được? Hơn nữa cả tuần nay con đều ở trong trường học, căn bản là không gặp mẹ, sao có thể đổi được? Mẹ, mẹ nói mau đi!”

Lúc này, Lý Ngọc Phượng không còn giống như lúc nãy mà hơi ngây người. Sau đó, cả người bà ta cứng đờ lại. Tròng mắt của bà ta dãn ra, cứ như nghĩ tới chuyện không thể nào tin nổi.

Mà sự lôi kéo của Cố Tinh San làm bà ta lập tức tỉnh táo lại.

Bà ta quay đầu nhìn ánh mắt mong đợi của Cố Tinh San, sau đó lại nhìn Cố Đức Thọ và Trang Nại Nại, do dự một chút rồi đứng phắt dậy.

Cố Tinh San hung ác trừng Trang Nại Nại, “Mẹ, cái con tiện nhân này cố ý chia rẽ nhà mình. Mẹ nói với ba đi, tuần trước con không gặp mẹ thì sao có thể đổi bản thảo thiết kế được?”

Cô ta vừa dứt lời, một tiếng tát chát chúa vang lên.

“Chát!”

Trong nháy mắt, cả phòng đều yên tĩnh.

Trang Nại Nại nheo mắt, không thể tin nhìn tình huống trước mặt.

Cố Tinh San vẫn còn ngồi trên ghế sofa, thậm chí không kịp thu lại ánh mắt chán ghét, khuôn mặt lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được sưng đỏ lên.

Lý Ngọc Phượng đứng ở trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống, bởi vì dùng quá sức nên bàn tay vẫn còn hơi run.

Cố Đức Thọ đang chuẩn bị đứng dậy dạy dỗ Cố Tinh San thì lúc này cũng cứng người đứng đó. Ông ta dường như không thể nào tin được cảnh mình vừa thấy: Lý Ngọc Phượng vừa đánh Cố Tinh San?

Đúng là một bước ngoặt lớn!

Trang Nại Nại còn tưởng rằng Lý Ngọc Phượng nhất định sẽ bao che Cố Tinh San đến cùng, nhưng không ngờ...

Cô thu lại vẻ mặt khinh thường, tình huống trước mặt hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.

Qua khoảng nửa phút sau, Cố Tinh San mới hồi hồn. Cô ta không thể tin mà nhìn Lý Ngọc Phượng,”Mẹ, mẹ đánh con?”

Lý Ngọc Phượng rũ mắt, “Tinh San, bình thường mẹ cưng chiều con, không phải là để con muốn làm gì thì làm. Chuyện lần này con hơi quá đáng rồi. Sao có thể vì ghen tị với chị mà lấy doanh nghiệp Cố Thị ra đùa giỡn?”

“Con không có! Con…”

“Con câm miệng! Cho tới bây giờ con vẫn không chịu tỉnh ngộ. Quản gia, dẫn nó lên lầu đi! Để nó suy nghĩ thật kỹ xem mình sai ở đâu.”

Quản gia dẫn vài người giúp việc tới giữ chặt cánh tay Cố Tinh San, kéo cô ta lên lầu.

Cố Tinh San giãy ra, “Mẹ, con không có!”

“Mẹ, sao mẹ đổ oan cho con?”

“Mẹ, con hận mẹ!”

“Không phải tôi… cái đám người xấu này!”

“Cố Khuynh Nhan, tôi sẽ không bỏ qua cho chị!”

***

Cố Tinh San bị nhốt trong phòng ngủ trên lầu. Tất cả điện thoại di động, máy vi tính, điện thoại bàn đều bị lấy đi, ngăn chặn tất cả liên hệ với bên ngoài.

Lý Ngọc Phượng đưa lưng về phía hành lang, trong mặt lấp ló nước mắt nhìn Cố Đức Thọ hỏi, “Đã được chưa?”

Cố Đức Thọ không trả lời, Lý Ngọc Phượng liền nóng nảy: “Ông còn muốn sao nữa? Chẳng lẽ đi nói với ngài Tư là không phải Cố Khuynh Nhan trộm bản thảo thiết kế mà là Tinh San trộm? Sau đó đưa nó vào ngục sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.