Trang Nại Nại nói: “Chẳng lẽ luật pháp nước Mỹ có điều luật được tùy tiện lục soát người khác sao? Vậy thì luật pháp nước Mỹ làm gì có nhân quyền?”
“Cái này có liên quan gì đến luật pháp nước Mỹ? Cô đã đụng phải Adele thì cô chính là người có hiềm nghi lớn nhất! Thế nào? Không dám cho lục soát người sao? Chẳng lẽ là cô đang sợ... hay là đang che giấu cái gì?”
Một câu này được nói bằng tiếng Anh với giọng điệu chất vấn khá nặng, khiến những người xung quanh đều nhìn về phía Trang Nại Nại. Trang Nại Nại híp mắt lại, bây giờ đứng trước mặt nhiều người như vậy mà không cho lục soát thì cũng không tốt lắm. Huống hồ chỉ là lục túi...
Nhưng vì sao Mino lại chắc chắn như đinh đóng cột vậy?
Chẳng lẽ là...
Trang Nại Nại nhíu mày rồi vô thức níu chặt túi của mình, lần lần bóp bóp một lúc nhưng không cảm giác trong túi của mình có sợi sây chuyền nào. Sợi dây chuyền của Adele cô cũng từng trông thấy, nó là một viên kim cương to tầm nửa nắm tay, cho nên nếu nó ở trong túi của cô thì nhất định cô có thể cảm nhận được, nếu thế...
Trang Nại Nại đột nhiên nở nụ cười: “Cô nói cũng đúng, nếu thế thì lục đi!”
Nói xong cô chìa túi của mình ra cho nhân viên phục vụ bên cạnh. Nhân viên phục vụ nhận được cho phép liền mở túi của Trang Nại Nại, rồi đổ hết tất cả những đồ vật trong đó lên bàn. Bên trong có những cái gì thì chỉ liếc qua là biết.
Không có? Sao lại không có?
Mino khiếp sợ trừng mắt nhìn chòng chọc vào túi xách như muốn lồi ra, cô ta nhíu mày nhìn Trang Nại Nại: “Sao lại không có? Chắc chắn sợi dây chuyền đang ở trên người cô!” Nói đến đây lại như bừng tỉnh nói, “Có phải cô đã giấu ở chỗ nào rồi không?”
Nói như vậy... chỉ đơn giản là cố tình gây sự.
Tất cả mọi người xung quanh đều nhíu mày.
Tiêu Thái Bạch lập tức kéo cánh tay của Mino lại: “Chị! Nếu trong túi của cô Trang không có thì cô ấy không phải là kẻ trộm, nếu như vậy...”
“Làm sao có thể không phải là cô ta chứ? Sau khi Adele đụng phải cô ta thì dây chuyền mới biến mất!”
Adele nghe vậy liền nói tiếp: “À, sau đó tôi cũng va phải một cô gái châu Á khác!” Nói rồi liền nhìn về phía Mino một cách nghi ngờ, “Tôi nhớ ra rồi, hình như chính là cô!”
Adele vừa nói xong thì Trang Nại Nại tiếp lời luôn: “Thì ra cô cũng có thể “trùng hợp” đụng phải Adele? Mino, tôi có thể nói cô cũng bị tính là kẻ tình nghi không?”
“Làm sao tôi có thể là kẻ trộm chứ? Tôi là tiểu thư nhà họ Tiêu! Nhà tôi giàu có cỡ nào, tôi muốn bao nhiêu dây chuyền mà không được?”
Trang Nại Nại cười khẩy: “Nói như vậy thì chỉ có người nghèo mới có thể ăn trộm à? Có vài kẻ có tiền lại có thú vui quái đản đấy!
Mino vênh mặt hất hàm nói: “Cô ăn nói hàm hồ cái gì đấy?”
“Nếu như vậy thì liệu cô có dám mở túi của mình ra, để mọi người cùng nhìn xem trong đó có dây chuyền của cô Adele hay không? Hay là chuyện lục soát này chỉ có thể áp dụng với người khác, còn đến lượt cô thì cô sẽ lôi pháp luật ra để tự bảo vệ mình?”
Mino bị kích thích liền giương nanh múa vuốt: “Lục soát thì lục soát đi, tôi không ăn trộm thì tôi sợ ai chứ?”
Nói xong cô ta mở tung túi mình ra.
Trong nháy mắt, một chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh nhẹ nhàng rơi khỏi túi xách của cô ta.