Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 168: Chương 168: Ai nói vợ chồng chúng tôi không hòa thuận?




Trên đường đi, Tư Chính Đình vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sự lạnh lẽo không cho người khác đến gần lại đã biến mất.

Đường phố vào thứ bảy cũng không tắc, sau khoảng nửa tiếng, họ đã đến biệt thự nhà họ Cố.

Xe vừa đỗ lại, Trang Nại Nại đã lập tức tháo dây an toàn xuống xe.

Tư Chính Đình ngồi bên cạnh vừa dừng xe, vốn đang định xuống mở cửa cho cô, nhưng thấy dáng vẻ đó của cô thì đôi tay đang tháo dây an toàn liền khựng lại, trong mắt chợt hiện vẻ bất đắc dĩ.

Năm năm rồi mà cái tính cách hấp tấp này của cô vẫn chẳng hề thay đổi.

Trong một giây anh ngây người, Trang Nại Nại đã đóng sầm cửa xe lại. Tư Chính Đình đang định xuống xe, lại thấy mấy người nhà họ Cố cùng nhau đi đến.

Cố Tinh San đi đằng trước, rõ ràng hôm nay cô ta đã chải chuốt tỉ mỉ, lúc đi ra khuôn mặt đầy mừng rỡ, nhưng thấy chỉ có mình Trang Nại Nại xuống xe thì liền nhếch môi.

Cố Tinh Hào theo sát đằng sau, vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, rướn cổ nhìn về phía này dò xét, thấy Trang Nại Nại chỉ có một mình thì lên tiếng: “Ôi!!! Anh rể không đến thật!”

Lý Ngọc Phượng lúc nào cũng cao quý ngạo mạn theo bên cạnh Cố Đức Thọ, từ từ đi đến.

Hai người thấy Trang Nại Nại đi một mình, lập tức tỏ vẻ thất vọng.

Tuy Trang Nại Nại nói ngài Tư không rảnh, nhưng bọn họ vẫn ôm một xíu hi vọng.

“Chị!” Cố Tinh San nở nụ cười tiến lên chào: “Em nghe mẹ nói con gái lần đầu về nhà mẹ đẻ sau khi kết hôn là phải có chồng đi cùng, nhưng sao ngài Tư không về với chị?”

Nói đến đó, cô ta lập tức mở to hai mắt, che miệng: “Chị, không phải là… quan hệ giữa chị và ngài Tư không hòa thuận đấy chứ?”

Cố Tinh Hào đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Anh thấy chắc chắn là thế rồi, sao anh rể lại thích cái đồ nhà quê như chị ta được!”

“Được rồi!” Sắc mặt Lý Ngọc Phượng khó coi, bà ta lên tiếng cắt lời hai người, sau đó nhìn về phía Trang Nại Nại với vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí giữa chân mày còn để lộ vẻ ghét bỏ: “Đều là do sống với đồ hèn mạt kia nên tố chất thấp kém, để bây giờ ngay cả trái tim chồng mình cũng không lung lạc được, thật chẳng biết cô có thể làm cái gì nữa!”

Trang Nại Nại nghe vậy thì lửa giận liền bốc lên.

Chưa nói đến chuyện cô có thể lung lạc trái tim của chồng hay không, nhưng việc này thì liên quan gì đến mẹ Trang?

Lại còn hèn mạt?

Trang Nại Nại híp mắt lại: “Xin mẹ chú ý cách dùng từ, dù sao cũng là phu nhân nhà giàu, chắc chắn có xuất thân tốt, gia giáo không tầm thường, mở miệng lại dùng từ hèn mạt rất ảnh hưởng đến hình tượng tiểu thư khuê các của mẹ, mẹ nói có đúng không? Ai không biết còn tưởng đây là người đàn bà chanh chua nào đó đang chửi đổng!”

Sắc mặt Lý Ngọc Phượng tối sầm lại: “Trang Nại Nại, cô mắng ai!”

Trang Nại Nại nhún nhún vai: “Con đâu nói mẹ, con chỉ đang bàn luận thôi.”

Lý Ngọc Phượng há to miệng thở phì phò, rõ ràng đã tức giận không nhẹ: “Trang Nại Nại, mày quả nhiên là không nhận thân thích! Tao mới là mẹ ruột của mày! Bà ta chỉ là kẻ trộm con của tao, vậy mà mày còn bảo vệ bà ta như thế! Mày… mày…”

“Đúng vậy, chị, chị cũng đừng nói những câu chọc giận mẹ nữa, đều là do kẻ xấu xa kia đánh cắp chị nên mới khiến chị không biết lễ phép như thế. Chị xem, ngài Tư cũng vì chuyện này mà ghét chị, không lại mặt với chị đấy!”

“Ai nói vợ chồng chúng tôi không hòa thuận?”

Giọng nói lạnh nhạt của Tư Chính Đình từ tốn vang lên, cửa xe Maybach bỗng mở ra, dáng người cao lớn của anh đứng dậy từ vị trí ghế lái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.