Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1427: Chương 1427: Anh để ý (5)




Sắc mặt của cô ta đỏ bừng, vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, gắng gượng không cho nó chảy xuống. Cô ta cắn môi, một lúc sau mới cúi đầu xuống.

Hoàng Tịnh Tịnh đứng phắt dậy, “Thi Cẩm Ngôn, cậu có ý gì?”

Thi Cẩm Ngôn lạnh nhạt nhìn sang, không trả lời.

Hoàng Tịnh Tịnh còn muốn nói gì đó, Trương Đại Hống liền chạy tới trấn an cô ta vài câu. Lúc này cô ta mới chịu ngồi xuống.

Tiếp theo, Trương Đại Hống lên đài nói vài lời cảm động rồi bảo mọi người cứ tự nhiên chơi đùa. Mọi người vừa hát hò vừa ăn uống, có bàn uống nhiều rượu, bắt đầu chơi trò Nói thật hay Mạo hiểm, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.

Có người uống say, kêu gào: “Tôi nhớ năm đó Thi Cẩm Ngôn là một người bạn trai đảm đang, đối xử vô cùng tốt với Bạch Nguyệt. Hai người có muốn cùng hát một bài không? Hát bài Hoa nở trăng tròn đi!*”

(*) Bài hát 花好月圆

“Đúng vậy, chỉ là hát một bài thôi mà. Mọi người đều là bạn học, dù không làm vợ chồng được thì vẫn có thể làm bạn bè mà.” Hoàng Tịnh Tịnh đứng lên vỗ vai Bạch Nguyệt, “Hát đi, đừng buồn nữa!”

“Đúng vậy, hát đi!”

Tất cả mọi người đều nói như vậy nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn ngồi yên một chỗ, nói: “Tôi không biết hát.”

“Mẹ nó! Thi Cẩm Ngôn, cậu làm mất không khí quá!” Hoàng Tịnh Tịnh đứng lên, cầm một ly rượu đi tới trước mặt Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Tư Tĩnh Ngọc, tôi mời cậu một ly.”

Tư Tĩnh Ngọc hơi sững sờ, nhíu mày.

Hoàng Tịnh Tịnh uống trước một ngụm, “Được rồi, rượu cũng đã uống, có vài lời tôi phải nói rõ ra. Tư Tĩnh Ngọc cô chính là một kẻ đạo đức giả! Bọn tôi đều biết cô thích Thi Cẩm Ngôn, nhưng cô chưa từng nói ra mà ngày nào cũng chạy theo Bạch Nguyệt. Cô tưởng bọn tôi không biết có chuyện gì xảy ra sao? Ha ha, lúc đó còn cảm thấy cô là người có nghĩa khí, giấu nhẹm chuyện đó suốt bốn năm đại học. Đến cuối cùng, con mẹ nó ai ngờ bị cô chơi một vố! Không hổ là người làm ăn, ngủ đông bốn năm, đến ngày tốt nghiệp ra một đòn nặng, bức Bạch Nguyệt phải ra nước ngoài.”

Trong phòng dần dần yên lặng.

Có người đã say rượu, đang nói nhảm, bị người ngồi kế đẩy cánh tay ra hiệu im lặng.

Có người đang hát cũng ngừng hát, thậm chí còn tắt nhạc.

Có người không nhịn được phụ họa lời nói của Hoàng Tịnh Tịnh: “Đúng vậy, Tư Tĩnh Ngọc, năm đó nhìn cô giống một thiên kim đại tiểu thư hào hiệp. Mọi người đều biết cô xuất thân nhà giàu nhưng cô không hề kiêu căng, cô là một người tốt. Chẳng ai ngờ, đến cuối cùng cô lại cắm sau lưng bạn thân của mình một dao như vậy.”

“Aizz, con người ấy mà, không thể nhìn bề ngoài được. Gần đây trên mạng có một câu nói rất đúng, đó là “phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân”. Thời đại này là không thể tin bất cứ ai được.”

“Tư Tĩnh Ngọc, cô không phải là con người mà!”

“Đồ xấu xa, đâm sau lưng bạn bè!”

Mỗi người một câu ngày càng khó nghe, Trương Đại Hống không nghe được nữa, đứng phắt dậy, “Được rồi, mọi người đều là bạn bè, đừng vì một chút chuyện mà cãi nhau ở đây. Tĩnh Ngọc, tôi thấy cậu nên mời Bạch Nguyệt một ly rượu xin lỗi, chuyện này xem như bỏ qua.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.