Tân Tân và Thi Cẩm Ngôn liếc nhau, cùng nhún vai. Tân Tân ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng thấy Thi Cẩm Ngôn lắc đầu thì lại ỉu xìu ăn sáng tiếp.
Tư Tĩnh Ngọc cố gắng ép mình không để ý đến bọn họ, chỉ ngồi ăn sáng với Diêu Đằng.
Ăn xong, Tân Tân đứng dậy, ngoan ngoãn đi ra ngoài với Thi Cẩm Ngôn, trước khi đi còn kéo áo Tư Tĩnh Ngọc, “Cô ơi, xe của cô đỗ ở đâu? Cho ba con con mượn với.”
Tư Tĩnh Ngọc cũng đã ăn xong, cô gật đầu với Diêu Đằng rồi đi ra cửa lấy chìa khóa xe, “Em đưa hai người xuống lầu rồi chỉ cho hai người.”
Thi Cẩm Ngôn nghe thấy thế lại sa sầm mặt mày. Chẳng lẽ cô chỉ chỗ đỗ xe cho bọn họ xong thì định lên lầu, trai đơn gái chiếc ở chung phòng với Diêu Đằng thêm một lúc nữa sao?
Anh không nhịn được mà nói với Diêu Đằng, “Anh Diêu vẫn chưa đi à? Đã sắp tám giờ rồi, chẳng lẽ đồn cảnh sát không chấm công hả?”
Diêu Đằng nghe thấy thái độ thù địch của anh thì nói: “Tôi là đồn trưởng, không cần chấm công.”
“Thân là lãnh đạo thì càng phải làm tấm gương sáng. Trong công ty tôi, tôi luôn là người gương mẫu. Phải nghiêm khắc với bản thân thì mới nghiêm khắc với người khác được.”
“Anh Thi, anh…”
Tư Tĩnh Ngọc cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, “Hai người đừng có anh Thi, anh Diêu nữa được không? Em nghe mà nổi hết cả da gà lên rồi. Mọi người đều là bạn cùng lớp hồi đại học cả, nói vậy không thấy gượng mồm à?”
Diêu Đằng nghe thế thì không nói gì nữa, nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn tiếp tục: “Đúng, Diêu Đằng, thật ra tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Tôi biết công việc của chúng ta không giống nhau, nhiều người còn nói cảnh sát các cậu ăn rồi ngồi chờ chết. Nhưng càng như thế thì càng phải có chấm công để tránh bị người ta nói xấu, cậu thấy có đúng không?”
“Cảnh sát chúng tôi không giống doanh nhân các cậu. Chúng tôi thường xuyên phải ra ngoài nên không có khái niệm chấm công.”
“À, quả nhiên là thế.”
Thi Cẩm Ngôn lúc này mới gật đầu với Diêu Đằng rồi dẫn Tân Tân đi ra ngoài.
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Diêu Đằng: “…”
Quả nhiên… cái gì?
Liên tưởng đến câu trên, Diêu Đằng mới chợt hiểu ra. Má nó, Thi Cẩm Ngôn đang mắng anh ta ăn rồi ngồi chờ chết!
Diêu Đằng nổi đóa nhưng lại không tài nào trút giận được. Vì Thi Cẩm Ngôn cũng đâu chỉ vào mũi anh ta mà mắng! Nếu anh ta cãi cọ với Thi Cẩm Ngôn, chưa biết chừng còn bị nói là anh ta nghĩ nhiều rồi ấy chứ!
Tư Tĩnh Ngọc cũng cạn lời vì Thi Cẩm Ngôn, bèn dứt khoát mặc kệ anh.
Tân Tân đi theo Thi Cẩm Ngôn, nửa đường lại ngẩng lên hỏi anh, “Ba, sao chú kia lại không đi làm đúng giờ thế ạ?”