Trang Nại Nại: “!!!”
Cô đứng phắt dậy, xoa xoa cái bụng đang réo lên vì đói. Cô cũng là nhà thiết kế, cô hiểu cảm giác bị người khác mắng thiết kế của mình là đồ bỏ đi là như thế nào. Là một người làm nghệ thuật có thể chịu khổ chứ không thể chịu nhục.
“Bà ta đòi tiền làm gì?”
Lương của Cố Tinh Hào đã đủ để nuôi sống cả nhà bọn họ rồi. Sao Lý Ngọc Phượng còn đến Cố Thị đòi tiền?
“Nghe nói con gái của bà ta muốn gia nhập showbiz, cần hai triệu… để lót đường.”
Lót cái rắm!
Trang Nại Nại bị Lý Ngọc Phượng làm cho tức chết. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, “Tôi biết rồi. Tiểu Tô, tôi lập tức về nước ngay đây, bảo mọi người gắng nhịn một chút.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Trang Nại Nại bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào để dời đi sự chú ý của Lý Ngọc Phượng. Người như bà ta giống hệt như thuốc cao bôi trên da chó, dính rồi là gỡ không ra. Nghĩ mãi mà vẫn không có cách nào, cô quyết định đi ra ngoài cho dễ chịu một chút.
Cửa phòng cách vách đột nhiên mở ra, Tư Chính Đình ăn mặc ngay ngắn đứng ở cửa.
Mắt Trang Nại Nại lập tức sáng lên, “Đại Chí, chúng ta đi ăn sáng!”
Hai người xuống nhà hàng trong khách sạn ăn sáng.
Trang Nại Nại hỏi: “Khi nào chúng ta về nước?”
Tư Chính Đình cắn bánh mì, “Khi nào cũng được.”
Trang Nại Nại “oh” một tiếng rồi nhìn Tư Chính Đình.
Bị cô nhìn, Tư Chính Đình có chút không được tự nhiên: “Cô nhìn cái gì?”
Trang Nại Nại cười ha ha, “Không có gì, chỉ là cảm giác mũi của anh là lạ thôi.”
Tư Chính Đình nhướn mày, “Lạ như thế nào?”
“Sao mà em cứ có cảm giác lỗ mũi của anh lớn hơn hôm qua?”
Tư Chính Đình: “…”
“Còn nữa, sao mắt của anh lại nhỏ hơn hôm qua rồi?”
Tư Chính Đình: “…”
“Môi của anh cũng vậy, sao lại mỏng hơn hôm qua nữa?”
Tư Chính Đình: “!!!”
“Có điều, anh vẫn rất đẹp trai! Người yêu trong mắt mình luôn là đẹp nhất mà! Anh đã nghĩ xong khi nào chúng ta kết hôn chưa?”
Tư Chính Đình đặt đũa xuống, anh không ăn nổi bữa sáng nữa. Anh nhìn Trang Nại Nại một lúc mới nói: “Tôi còn đang suy nghĩ. Tôi đi vệ sinh một lát.”
Anh vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt của mình trong gương. Không có thay đổi gì mà!
Lúc anh đang khó hiểu, điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Quý Thần gọi tới.
Nếu không có chuyện gì quan trọng, Quý Thần sẽ không gọi đến số của Từ Đại Chí. Anh lập tức nghe máy, “A lô.”
Không biết Quý Thần nói gì đó mà sắc mặt của anh lập tức trở nên nghiêm túc. Một lúc sau anh nói: “Đặt vé bay gần nhất cho tôi và bà chủ.”