Ánh mắt của Tư Chính Đình như có như không dừng trên người Trang Nại Nại, “Đúng vậy, cô ấy thật không có mắt.”
Trang Nại Nại cảm thấy nực cười, sao người đàn ông này lại có mặt mũi nói ra những lời như thế?
Cô mím môi xoay người đi ra ngoài, lúc đi còn nghe được tiếng mọi người nói sau lưng.
“Cô gái này thật là ngốc! Ngài Tư ưu tú như vậy, chắc chắn là cô ta hối hận muốn chết luôn đó.”
Hối hận không?
Nhìn bóng lưng của cô, đáy lòng anh nổi lên sự hoảng loạn. Bây giờ, liệu cô có hối hận vì đã kết hôn với anh không?
Anh không tin cô, cô tức giận là đương nhiên.
Cô vốn là người không chứa nổi một hạt cát trong mắt, cô sẽ tha thứ cho anh sao?
Thật ra vừa rồi, lúc nói yêu cô, anh rất khẩn trương và luống cuống, y như lần đầu tiên thuyết trình trước đám đông.
Cho nên lúc đầu anh nói rất nhẹ, thấy cô cứ đứng ở cửa không quay lại, anh sợ cô không nghe nên lặp lại lần nữa.
Anh vô cùng hy vọng lúc đó cô xoay người lại, nói với anh cô cũng rất yêu anh, bọn họ làm lành đi.
Nhưng… không có.
Cô cứ thế mở cửa đi ra ngoài.
Tư Chính Đình muốn đuổi theo, nhưng lại sợ hành động của mình quá ép buộc cô. Chưa từng có giây phút nào anh cảm thấy lo lắng, bất an và do dự như bây giờ.
Hối hận không?
Trang Nại Nại cũng đang bị vấn đề này chiếm cứ hết đầu óc.
Cô hoảng hốt đi về phía trước.
Nhiệt độ bên ngoài với nhiệt độ bên trong phòng chênh lệch khá lớn, cô vừa bước ra khỏi phòng liền bị một luồng hơi lạnh thổi tới, làm đầu óc cô tỉnh táo trong nháy mắt. Vành mắt hơi xót, có thứ gì đó muốn trào ra nhưng lại bị cô mạnh mẽ nén lại.
Anh nói anh rất yêu cô…
Dù anh có nói dối, thì vào giây phút này cô cũng nguyện ý che kín lý trí mình mà tin anh.
Trong ba năm theo đuổi, cô luôn mong Tư Chính Đình sẽ nói với cô một câu “anh thích em”, nhưng anh không nói, cho tới tận bây giờ cũng không nói.
Năm năm sau, khi cô chẳng còn hy vọng xa vời rằng anh sẽ nói ra câu đó, thì anh lại nói anh rất yêu cô.
Câu nói này đến muộn những tám năm, nhưng vẫn đủ để khiến tất cả kiên định của cô sụp đổ trong nháy mắt.
Ngay cả ý định ly hôn vào giây phút này cũng trở nên do dự và luyến tiếc.
Anh… yêu cô!
Cô cũng yêu anh.
Đã như vậy, thì vì sao bọn họ không thể ở bên nhau?
Vì sao… bọn họ không thể ở bên nhau?
Vành mắt Trang Nại Nại ướt dần, cô thở dài, thấy phía trước là nhà vệ sinh thì cúi đầu đi vào.
Nhưng bước vào, liền nghe thấy một giọng nói hòa nhã mang theo chút trêu đùa vang lên.
“Cô là... gay à?”
Giọng nam?
Trong nháy mắt, cả người Trang Nại Nại cứng đờ lại.
Cô quay đầu lại, thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng cạnh mình. Cô giật bắt mình, phản ứng đầu tiên là đá vào dưới háng người đàn ông rồi hét to, “Biến thái!”
Người đàn ông kia phản ứng rất nhanh, anh ta nhanh chóng lui ra sau, vô thức lấy tay lại che chỗ đó, sau đó khổ sở nói: “Cô gái à, bình tĩnh chút đi!”
“Bình tĩnh con chim anh ấy! Cái đồ háo sắc này, xông vào nhà vệ sinh nữ làm gì?”