Cái tên khốn kiếp này!
Trang Nại Nại tức đến nghiến răng nghiến lợi, không nói hai lời xông thẳng lên tầng cao nhất. Nhưng lên đến nơi, cô mới được thông báo rằng ông chủ Tư buổi chiều phải tiếp khách nên đã đi trước rồi.
May vừa cười vừa nhìn Trang Nại Nại, “Ông chủ nói, nếu bà chủ muốn gặp ngài ấy thì tan làm về nhà sớm một chút.”
Cuối cùng, Trang Nại Nại lại ôm một bụng tức quay về phòng làm việc của mình.
Tăng ca mấy ngày liên tục, quả thật cũng hơi quá sức với cô, lúc này được thả lỏng nên cảm giác buồn ngủ liền ập đến. Cô liên tục ngáp mấy cái, sau đó quyết định cho phép mình tan làm sớm.
Chào hỏi đồng nghiệp xong, cô đón xe về biệt thự nhà họ Tư. Vì bây giờ chỉ mới 4h chiều nên Tư Chính Đình vẫn chưa về, Trang Nại Nại đi vào phòng ngủ cho khách, tắm rửa, thay đồ rồi nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Lúc cô đang thiêm thiếp, chuông điện thoại lại vang lên.
Từ lúc nhận được cuộc điện thoại quái lạ lần trước, chẳng hiểu sao cô bỗng có cảm giác sợ hãi đối với chuông điện thoại. Lúc này, nghe thấy âm thanh đó, cô liền ngồi bật dậy theo phản xạ, nhưng lúc nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình thì vui mừng không thôi.
TZ!
Tư Chính Đình nói cô không thể rời khỏi Đế Hào, tuy anh đã có thể làm rõ chuyện sao chép giúp cô, nhưng phía cảnh sát vẫn chưa có lời xác nhận từ TZ nên vẫn chưa hủy đơn kiện. Tư Quang Tùng lại cắn chặt không buông, nên tạm thời cô vẫn là đối tượng bị tình nghi, không thể rời khỏi Bắc Kinh.
Nhưng nếu TZ trở lại? Nếu TZ đến đồn cảnh sát để làm chứng cho cô rằng cô không phải kẻ sao chép, vậy chẳng phải mọi chuyện đều xong rồi sao? Đến lúc đó, cô lập tức có thể bổ sung chứng minh thư và hộ chiếu, sau đó ra nước ngoài tìm mẹ rồi!
“Nại Nại, em đang ở nhà sao?” Tiếng Tư Tĩnh Ngọc truyền đến từ điện thoại.
“Vâng ạ! Chị…”
“Em chụp lại hộ khẩu gửi giúp chị nhé! Hộ khẩu của chị và Chính Đình ở cùng một chỗ, chị cần làm chút chuyện.”
“Hộ khẩu ở đâu ạ?”
“Trong thư phòng của Chính Đình, trên vách tường bên phải có một két sắt, giấy tờ của bọn chị đều ở trong đó.”
Trang Nại Nại làm chỉ dẫn của Tư Tĩnh Ngọc thì tìm được két sắt, “Có mật khẩu ạ?”
“Ủa, Chính Đình chưa nói với em mật khẩu của nó sao?”
“Không ạ.”
Tư Tĩnh Ngọc thở dài rồi nói, “Cái thằng bé này, cái gì cũng giữ trong lòng. Mật khẩu của nó là sinh nhật em, bao nhiêu năm qua chưa từng thay đổi.”
Sinh nhật của cô?
Trang Nại Nại ngây người, cứ như không hiểu được những lời này, ngay cả bàn tay đang chuẩn bị nhập mật khẩu cũng khựng lại.
Sinh nhật của cô, bao nhiêu năm qua chưa từng thay đổi.
Cô bỗng nhớ đến lời anh nói ở hôm ăn khao cô nhận chức, anh rất yêu cô…
Vậy nên… anh không hề nói dối?
Trang Nại Nại không biết phải miêu tả tâm trạng của cô lúc này thế nào, hệt như người đang cố gắng tìm nước trong sa mạc, nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện ra một ốc đảo.
Trang Nại Nại chưa bao giờ có cảm giác ngạc nhiên và vui sướng thế này. Cô liền nhập sinh nhật của cô vào: 0419 (19/04)
“Cạch”, két sắt được mở ra.