Trang Nại Nại thở dài, quay về nhà tìm giấy tờ.
Cô muốn đi khám thai, phải dùng giấy tờ thân phận của Cố Khuynh Nhan. Dù sao thì thủ tục đăng ký kết hôn với Tư Chính Đình là cái tên này.
Cô để toàn bộ giấy tờ vào túi của mình, đang định ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Không biết ai lại đến tìm cô vào giờ này?
Chẳng lẽ là... Tư Chính Đình?
Trang Nại Nại tò mò đi ra mở cửa, Đinh Mộng Á đang đứng đợi bên ngoài.
Sắc mặt bà ấy không tốt lắm, trên mặt thậm chí còn có một vết xước, dù đã dặm phấn để che đi nhưng vẫn không thể che mờ được. Vết xước này là do mẹ Trang cào mà ra.
Thấy vết xước đó, Trang Nại Nại lại càng chắc chắn rằng người lúc trước đến tìm mẹ Trang chính là Đinh Mộng Á.
Cô cố gắng kiềm chế tâm trạng của bản thân, sau đó bình tĩnh nhìn Đinh Mộng Á. Dù rất muốn xông đến cho bà ấy mấy cái tát, rất muốn mắng bà ấy một tràng cho hả giận, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện bà ấy là mẹ Tư Chính Đình, cô lại phải cố gắng đè nén những cơn xúc động đó xuống.
“Bà đến đây làm gì?” Trang Nại Nại lạnh lùng hỏi.
Đinh Mộng Á không tỏ vẻ gì với thái độ đó của Trang Nại Nại, như thể đã quen với lời lẽ lạnh lùng của cô.
Ở trong chiếc xe cách đó không xa, vẻ ngạc nhiên trong mắt Tư Chính Đình vẫn chưa tan hết.
Anh không ngờ Ms. Đinh lại tìm đến đây.
Nhìn thái độ hận thù đến nghiến răng nghiến lợi của Nại Nại mỗi lần gặp Ms. Đinh khiến anh không nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ Ms. Đinh ở trước mặt anh hai mươi lăm năm qua đều là giả vờ?
Anh tin tưởng Ms. Đinh, nhưng cũng tin Trang Nại Nại…
Chỉ là, trong video ở viện an dưỡng lúc trước cho thấy, mẹ Trang rõ ràng là biết Ms. Đinh. Phát hiện đó khiến anh cảm thấy hình như Ms. Đinh còn có giấu vài chuyện mà anh không biết.
Nhưng lúc này, thấy hai người đứng đối mặt nhau, anh bỗng trở nên căng thẳng.
Anh vẫn cho rằng thái độ của Trang Nại Nại và Ms. Đinh lúc ở cạnh nhau cùng lắm cũng chỉ là thờ ơ, hờ hững thôi, không ngờ hai người lại đối địch như vậy.
Anh lẳng lặng nhìn hai người ở phía trước.
Đinh Mộng Á đứng ngoài cửa, mãi sau mới lựa lời được để nói, “Vài ngày trước, Chính Đình gọi gọi đến hỏi tôi về chuyện mẹ cô. Sau đó, tôi càng nghĩ càng thấy lạ, liền phái người đi tìm hiểu xem có chuyện gì… Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại ra như vậy. Trang Nại Nại, tôi đến đây để xin lỗi cô.”
Xin lỗi?
Sự nhục nhã năm năm trước, bà ấy cũng chỉ xin lỗi một cách nhẹ nhàng đã muốn qua, bây giờ lại muốn dùng một câu xin lỗi để khiến bọn họ trở lại như trước sao?
Một câu xin lỗi thì có thể xóa đi tất cả tổn thương, khiến mẹ cô quay về sao?
Trang Nại Nại quá mức kích động, cô cắn chặt môi, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không cần bà xin lỗi, tôi chỉ muốn mẹ tôi về nhà.”
Đinh Mộng Á gật đầu nói, “Tôi đã phái người đi tìm bà ấy. Cô yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được bà ấy.”
Cô yên tâm?
Chính vì cô quá yên tâm nên mới khiến mẹ thành ra như bây giờ!