“ Đúng vậy, bọn họ đã ở riêng! Cô ta cũng đã rời khỏi nhà họ Tư, haizz, cô thích ngài Tư đến như vậy mà cô ta lại đối xử với...”
“Tôi không nói là cô đáng thương, tôi chỉ cảm thấy ngài Tư đáng thương quá mà thôi! Nếu như ngài Tư mà ly hôn thì nó sẽ trở thành trò cười cho cả Bắc Kinh này mất, haizz.”
Trang Nại Nại khích Mino xong lại quay về phòng làm việc của mình. Tâm trạng cô vẫn còn khá kích động, cô cũng biết tình trạng hiện giờ của mình không được phép kích động như thế, vì vậy bèn uống hai ngụm nước để đè xuống cảm giác phấn khích này.
Đang phấn khích hết cỡ thì lại nhận được tin nhắn của Tư Chính Đình: [Đến giờ ăn dưa vàng!]
Trang Nại Nại: “...”
Tư Ngạo Kiều giờ đã biến thành Tư Gà Mẹ rồi!
Tuy nghĩ là thế nhưng trong lòng Trang Nại Nại vẫn thấy ngọt ngào, cô liền lôi dưa vàng ra ăn theo lệnh của ai đó.
Ăn xong, đang thu dọn lại thì nghe thấy tiếng giầy cao gót dừng lại bên ngoài.
Trang Nại Nại còn chưa kịp ngẩng lên thì cửa phòng đã bị đẩy ra, tiếp đó là có người nghênh ngang bước vào.
Cô gái bước vào vẫn giữ nguyên gương mặt cao ngạo, môi mím thật chặt, vẻ mặt cứ như thể ai thiếu cô ta mấy trăm triệu: “Trang Nại Nại, sao cô cứ già mồm như thế?”
Già mồm?
Vì sao ai cũng nói cô già mồm?
Hay là vì Tư Chính Đình đối xử với cô tốt, cho nên cô phải tiếp nhận anh sao? Thế thì sao lúc anh đối xử với cô không tốt, đám người này lại không nói anh già mồm?
Trang Nại Nại nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi mới chậm chạp nhìn về phía Tả Y Y, “Có phải Mino gọi điện cho cô, bảo tôi đến công ty không?”
Nếu như cô ở nhà thì chắc chắn Tả Y Y không dám chạy đến kiếm chuyện.
Tả Y Y nghe vậy thì sửng sốt.
Đúng là Mino gọi điện cho cô ta nói một thôi một hồi, lúc đó cô ta đang đi dạo phố ở trung tâm thương mại gần đây, không biết thế nào máu nóng cứ thế lên não.
Đột nhiên bị vạch trần như vậy Tả Y Y lập tức nhận ra Mino đang lợi dụng cô ta! Nhưng vì không muốn tỏ ra lép vế trước Trang Nại Nại nên cô ta đè ý muốn tìm Mino tính sổ lại.
“Trang Nại Nại, cô không cần biết ai nói cho tôi chuyện cô tới công ty, có phải cô muốn ly hôn với anh Đình đúng không?”
“Đúng thì sao? Không đúng thì sao?”
Tả Y Y nâng cằm nhìn Trang Nại Nại.
Chuyện ở bữa tiệc lần trước đã khiến cô ta vô cùng mất mặt. Thế nhưng Tả Y Y chưa từng trách Tư Chính Đình, bởi vì cô ta biết trong lòng anh Đình thì cô ta không thể nào so sánh được với Trang Nại Nại.