Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 496: Chương 496: Anh yêu em, yêu trọn một đời (6)




Cô uống xong, anh lại đưa táo đã gọt cho cô ăn. Tiếp sau đó là nhướng mày nhìn cô.

Trang Nại Nại hơi bất ngờ vì hành động này của anh, bèn khoát tay nói: “Em không cần gì nữa đâu, anh cứ bận việc của anh đi.”

Tư Chính Đình quay về ngồi trước máy tính bảo Quý Thần tiếp tục trình bày.

Quý Thần: “...”

Vừa rồi ông chủ tạm dừng cả hội nghị chỉ để đi lấy một ly nước với táo cho bà chủ sao?

Trang Nại Nại ngồi ở ghế salon đối diện, nghe Tư Chính Đình cùng Quý Thần thảo luận công việc.

Thông qua cuộc đối thoại, Trang Nại Nại phát hiện ra hình như Tư Chính Đình đang gặp chuyện gì đó tương đối phiền phức, nhất định phải đến công ty. Còn anh thì đang cố gắng để mình không cần qua đó, nhưng mà Quý Thần đã sốt ruột đến rối tinh rối mù, giọng như sắp khóc đến nơi.

Trang Nại Nại không nhịn được bèn nói: “Hay là anh cứ qua công ty đi, em...”

Cô còn chưa nói xong đã thấy Tư Chính Đình nghiêng đầu nhìn mình, cô liền nói: “Em cũng muốn tới công ty xem sao, sau khi đưa bản thảo thiết kế ra cũng không biết thành phẩm đưa ra thị trường có được hưởng ứng không nữa, cả tình hình tiêu thụ nữa. À đúng rồi, còn phải chuẩn bị thiết kế cho bộ sưu tập mùa xuân nữa.”

Nói tới đây cô mới giật mình: “Trời ạ! Em là Phó phòng đó! Phải quản lí mọi chuyện đó! Tư Chính Đình! Chúng ta mau mau đi làm thôi!”

Tư Chính Đình: “...”

Bởi vì bác sĩ đã nói cái thai đã ổn định và việc tiếp xúc với người khác cũng sẽ khiến tâm trạng của cô thoải mái hơn, nên sau một hồi do dự Tư Chính Đình cuối cùng cũng đồng ý.

Vì vậy anh nói với Quý Thần: “Bây giờ tôi sẽ tới công ty.”

Sau đó anh lấy nho đi rửa rồi thả vào hộp bảo quản, cắt lê, lấy bánh trứng... đến khi ra khỏi cửa thì một tay Tư Chính Đình xách máy tính, một tay xách một cái túi thật to.

Trang Nại Nại nhìn túi đồ ăn to đùng kia liền hỏi: “Anh đói à?”

Anh không có thói quen ăn quà vặt mà, sao lần này đi làm lại mang nhiều đồ như thế?

Tư Chính Đình nhìn cô: “Đây là cho em ăn.”

Trang Nại Nại: “...”

Đến công ty, Tư Chính Đình liền đưa hộp nho cho cô: “Em ăn cái này trước. Một tiếng sau ăn bánh, nửa tiếng sau đó thì ăn dưa vàng...”

Trang Nại Nại: “...”

Cô đâu phải là heo!

Vất vả lắm mới tiễn Tư Chính Đình lên tầng cao nhất được, Trang Nại Nại vừa thở phào vừa cảm thấy ngọt ngào.

Cô lên tầng mười tám, chào hỏi các đồng nghiệp xong liền hỏi thăm phản ứng của người tiêu dùng sau khi bộ sưu tập mùa đông ra mắt.

Được biết chất lượng trang phục lần này vô cùng tốt, trên mạng cũng nhận được nhiều lời khen ngợi. Trang Nại Nại đột nhiên cảm thấy quãng thời gian mệt nhọc trước đó của cô không hề lãng phí chút nào, trong lòng cũng có chút cảm giác thành tựu. Cô vui vẻ về phòng làm việc của mình, sự vui sướng lúc này không biết nên chia sẻ cùng ai. Nếu như mẹ cô vẫn còn ở đây thì nhất định bà sẽ nói với cô rằng: Nại Nại nhà chúng ta giỏi quá!

Nhưng mà rốt cuộc thì mẹ đang ở đâu? Vì sao bọn họ không thể tìm thấy bà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.