Thấy thế, Đinh Mộng Á cũng sốt ruột chạy theo cô, vặn nắp một chai nước khoáng rồi đưa cho cô.
Tư Tĩnh Ngọc nôn đến ra cả mật xanh mật vàng, miệng đắng ngắt. Thấy Đinh Mộng Á đưa nước, cô liền uống mấy hớp mới đỡ buồn nôn. Sau đó, cô mới ngẩng đầu lên, thở hổn hển. Dạo gần đây sức khỏe của cô không ổn lắm, cảm xúc cũng khá tệ, bây giờ lại thế này…
Nghĩ như vậy, cô ngẩng phắt lên, thấy Đinh Mộng Á nghiêm mặt nhìn cô, “Tĩnh Ngọc, không phải là con… mang thai chứ?”
***
Hôm nay Thi Cẩm Ngôn vẫn ở trong phòng bệnh, không đi ra ngoài mà chỉ cầm điện thoại, muốn gọi cho Tư Tĩnh Ngọc. Chỉ mới một ngày không gặp mà anh cảm thấy mình đã nhớ cô đến phát điên rồi.
Giờ này cô đang làm gì? Đã ăn cơm chưa? Không có anh ở bên, liệu cô có cô đơn không?
Tuy lúc hai người chưa thổ lộ tình cảm, anh cũng từng nhớ cô, quan tâm cô, nhưng bây giờ lại khác trước. Lúc trước, mỗi khi nhớ cô đều có cảm giác đau lòng. Nhưng bây giờ, mỗi lần nhớ cô, trái tim lại như bị ngàn vạn con kiến cắn xé, ngứa ngáy, khiến anh cảm thấy như hút phải thuốc phiện.
Thi Cẩm Ngôn thở dài, cầm một văn kiện lên đọc, nhưng lại chợt nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Tư Tĩnh Ngọc, nhớ đến vẻ bình thản nhưng tự tin, thong dong bình tĩnh của cô, nhớ cả vẻ mặt e thẹn lúc cô tỏ tình với anh ngày hôm qua.
Khóe môi Thi Cẩm Ngôn cong lên, sau đó anh lại lắc đầu, cố gắng không nhớ cô nữa.
Lúc này, điện thoại bất chợt đổ chuông, anh nghe máy, giọng nói lo lắng của thư ký liền truyền đến: “Ông chủ, xảy ra chuyện rồi! Video mẹ của ngài quỳ xuống cầu xin bà chủ bị tung lên mạng rồi! Tôi vừa gửi link vào email của ngài đấy ạ!”
Nghe vậy, Thi Cẩm Ngôn vội vàng mở mail ra, nhấn vào liên kết liền thấy video quay lại chuyện ở biệt thự nhà họ Tư hôm ấy đã bị phóng viên tung lên mạng.
Sao lại thế này?
Anh khiếp sợ đứng bật dậy, khiến chiếc ghế anh vừa ngồi đổ ra sau.
Anh biết rõ mẹ anh là người thế nào. Nếu không bị dồn đến đường cùng thì bà sẽ không làm ra chuyện thế này, chắc chắn là có người xúi giục.
Anh liền hỏi hộ lý trong phòng: “Hôm nay mẹ tôi đã gặp những ai?”
Hộ lý ngây người, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, sau đó lại nhìn Tân Tân trên giường bệnh, rồi lại dè đặt nhìn Thi Cẩm Ngôn, thuật lại những lời mà Tân Tân nói với bà Thi sau khi xem bản tin ngày hôm nay: “Lúc ấy tôi thấy bà cụ có gì đó là lạ. Nghe Tân Tân nói xong, bà cụ mất hồn mất vía rời đi. Tôi cũng không ngờ bà cụ lại làm ra chuyện hồ đồ như thế!”