Bà Thi nghe thấy thế lại ngẩn ra, khó hiểu cau mày, giọng đầy mất kiên nhẫn, “Sao mẹ biết được? Cẩm Ngôn, con và Bạch Nguyệt…”
Chỉ mới nghe đến đó, Thi Cẩm Ngôn đã xua tay, “Không được!”
Mặt bà Thi liền biến sắc, “Cẩm Ngôn, vì Tân Tân mà cũng không được sao?”
“Mẹ, không được, chuyện này chúng ta sẽ không bàn tới nữa. Lần sau mẹ xin lỗi Tĩnh Ngọc đi, bây giờ con đi tìm cô ấy…”
“Cẩm Ngôn! Tân Tân chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi, bây giờ các con có con thì mới kịp, đợi thêm hai tháng nữa thì không kịp mất!”
Nếu bây giờ mang thai cũng phải mất chín tháng mười ngày mới sinh ra được. Nếu sinh mổ thì có thể kịp cứu Tân Tân, nhưng nếu đợi thêm thì sẽ không kịp nữa!
Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa rồi!
Đúng lúc này, một đám phóng viên lại ùa đến.
“Cẩm Ngôn!”
Bạch Nguyệt đến rồi!
Cô ta đi trước, một đám người đi theo sau. Đến chỗ Thi Cẩm Ngôn và mẹ Thi, cô ta liền quỳ rạp xuống, trông hết sức vô tội, “Cẩm Ngôn, tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng là bạn bè. Em xin anh, vì Tân Tân, cho em một đứa con đi!”
Nói rồi, cô ta liền ôm mặt khóc òa lên, khiến bà Thi cũng đỏ hoe mắt.
Thi Cẩm Ngôn nhìn cô ta và đám phóng viên, nghĩ đến tình hình lúc Tư Tĩnh Ngọc bị vây quanh, tim như bị kim đâm vào.
Anh cắn môi, một lúc sau mới nói, “Được, các người đã ép tôi như vậy thì tôi sẽ cho các người một đáp án! Thi Cẩm Ngôn tôi đời này sẽ không liên quan gì đến Bạch Nguyệt nữa! Các người chửi tôi máu lạnh cũng được, chửi tôi thế nào cũng xong! Tôi quyết không sinh con với Bạch Nguyệt!”
Nói xong, anh liền nổi giận đùng đùng, lên xe lao vút đi. Anh cảm thấy cả thế giới này đều điên rồi!
Thái độ của Thi Cẩm Ngôn cực kỳ kiên quyết, không cho phép cứu vãn, khiến Bạch Nguyệt quỳ ở đó hết sức xấu hổ.
Đám phóng viên xung quanh quanh nhìn hai người, cảm thấy không có tiến triển gì nên cũng lục tục ra về tiếp tục trông chừng, muốn tìm tin mới từ chuyện Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc giảng hòa.
Bạch Nguyệt vẫn quỳ dưới đất, bà Thi đứng ở bên cạnh.
Bạch Nguyệt rũ mắt, che đi cảm xúc phức tạp bên trong, rồi mới đột nhiên nói với bà Thi, “Bác gái, chuyện này cũng không phải không có cách, bác có thể…”
Thi Cẩm Ngôn lái xe như điên.
Lúc này anh thật sự thấy sợ hãi, vì nghĩ đến lúc tốt nghiệp đại học, Tư Tĩnh Ngọc đã bỏ ra nước ngoài những hai năm.
Ban đầu anh không có tiền đi tìm cô, sau đó thì lại muốn chờ cô trở về.
Lúc ấy, bọn họ đã xa nhau tròn hai năm, chẳng lẽ bây giờ lại phải xa nhau nữa sao?
Không! Không! Không có bất cứ điều gì có thể chia cách bọn họ cả!
Anh lái xe như bay, không để ý đèn giao thông nên không phanh lại mà vẫn lao thẳng đi.