Máu lạnh.
Đây là cảm giác của tất cả mọi người về Thi Cẩm Ngôn, bao gồm cả phóng viên và thậm chí cả MC.
Tư Tĩnh Ngọc đọc tin tức, bỗng thấy thương anh vô cùng.
Quả thật trong chuyện này, anh đã quá máu lạnh với Tân Tân. Nhưng trên đời này, bất cứ ai cũng có thể trách anh máu lạnh chỉ trừ riêng cô.
Bởi nguyên nhân anh máu lạnh với Tân Tân như thế là vì cô.
***
Trong bệnh viện.
Thi Cẩm Ngôn ra ngoài nghe điện thoại, xử lý vấn đề truyền thông, còn bà Thi thì ở trong nhà vệ sinh rửa bát.
Ông Thi đã xuất viện, về cơ bản thì đã có thể tự lo liệu được cho bản thân mình nên hai ngày nay bà Thi vẫn ở lại bệnh viện để chăm sóc Tân Tân.
Bà đang rửa bát thì lại chợt nghe thấy tiếng tivi vang lên ở bên ngoài. Nghe thấy những lời nói của MC và tiếng khóc của Bạch Nguyệt, tay bà khựng lại, vội chạy ra ngoài. Nhưng cuối cùng bà vẫn chậm một bước. Tân tân nằm trên giường, mở to đôi mắt tròn xoe xem tivi. Thấy bà Thi đi ra, thằng bé liền ngơ ngác chỉ vào màn hình rồi hỏi, “Bà nội, kia là mẹ cháu phải không ạ?”
Tuy Tân Tân không thích Bạch Nguyệt nhưng thằng bé vẫn đang trong độ tuổi cực kỳ ỷ lại vào mẹ.
Bà Thi vội vàng đi ra tắt tivi, sau đó mới đỡ Tân Tân nằm xuống: “Không phải đâu, cháu đừng đoán linh tinh. Yên tâm đi, cháu sẽ không sao đâu, Tân Tân.”
Tân Tân ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn bà Thi dém kỹ chăn cho mình. Thấy bà đi, thằng bé chợt gọi: “Bà nội…”
“Tân Tân, sao thế?”
“Bà nội, có phải cháu sắp chết không?”
Viền mắt bà Thi lại lập tức đỏ hoe, bà sợ hãi nhìn Tân Tân, “Sao… sao cháu lại nói như thế?”
Tân Tân cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Bà nội, cháu chỉ muốn biết cháu còn có thể sống được bao lâu nữa. Cháu đã để dành rất nhiều tiền riêng, nếu cháu chết, số tiền đó sẽ dành hết cho bà.”
Nước mắt của bà Thi liền tuôn rơi, bà không nhịn nổi nữa, ôm lấy Tân Tân, nói với thằng bé: “Tân Tân yên tâm, bà nội sẽ không để cháu chết! Cháu yên tâm, bà nội sẽ không để cháu xảy ra chuyện gì không may đâu!”
Bà ôm Tân Tân vào lòng, vẻ mặt cũng trở nên cứng rắn hơn.
***
Đọc tin tức xong, Tư Tĩnh Ngọc liền thở dài. Lúc này, Diêu Đằng chợt gọi đến, “Anh đã nhờ bạn giúp đỡ để xin hỏi cung tên bắt cóc trẻ em kia, cuối tuần này sẽ qua Mỹ, em có đi cùng với anh không?”
Tư Tĩnh Ngọc ngây người, biết là Diêu Đằng đang cho mình một cơ hội đi giải sầu. Nhưng bây giờ cô có thể ra ngoài được sao?
Nghĩ đến người đàn ông hôm qua đã ôm cô, xin cô đừng rời xa anh, vẻ mặt của Tư Tĩnh Ngọc lại trở nên nặng nề: “Diêu Đằng, lần này phải nhờ anh rồi. Tên kia là một mắt xích quan trọng để tìm được con em, mong rằng hắn ta sẽ cung cấp một chút manh mối. Anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng tại sao hắn ta lại nói dối!”
Thấy cô kiên quyết như vậy, Diêu Đằng cũng chỉ có thể đồng ý.
Lúc này, cửa phòng bị gõ mấy tiếng. Tư Tĩnh Ngọc cúp máy rồi lại chợt nghe một tiếng “bịch”, cô sững ra, sau khi hoàn hồn lại thì thấy mẹ Thi đang quỳ xuống trước mặt mình.