Thôi Tinh Tước nổi đóa: “Cái gì mà điều tra rõ ràng? Mộ Thanh đã mất, muốn chúng tôi phải điều tra thế nào?”
“Thế cũng không thể để một người đâu đâu vào quản lý Hoàng Gia Thịnh Thế của chúng ta được! Dù sao thì tôi cũng không thể chấp nhận!”
“Đúng, tôi cũng không chấp nhận được! Nếu chủ tịch không thể đưa ra bằng chứng xác thực mà cứ cố nhét cô ta vào ban quản trị thì tôi kiên quyết phản đối!”
“Hoàng Gia Thịnh Thế không phải trò đùa, càng không phải là thứ để đám ranh con cướp giật! Đây là công sức của cả tập thể chúng ta, nhờ thế mới có huy hoàng hôm nay. Không thể dâng cho một người không rõ lai lịch được!”
“Chủ tịch, ngài nhất định phải nghĩ lại, không thể khiến chúng tôi thất vọng được, nếu không… tôi không làm nữa!”
“Đúng, nếu thế thì tôi cũng không làm nữa!”
Bốn phần năm số người ở đây đều tỏ thái độ như vậy.
Tình huống này không chỉ khiến Tiêu Khải giật mình, mà còn khiến Trang Nại Nại và Tư Chính Đình thấy lòng lạnh buốt.
Trong công ty đã có bốn phần năm người đứng về phía Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân. Dù Trang Nại Nại thật sự trở thành người thừa kế đi nữa thì có thể thuận lợi tiếp quản công ty sao?
Đáp án rất rõ ràng!
Tiêu lão cau mày, “Các người đang ép tôi?”
Đám cổ đông nghe vậy thì đồng loạt cúi đầu.
Tuy Tiêu lão không còn quản lý công ty nữa, nhưng uy danh vẫn còn đó, bọn họ không dám đắc tội với ông.
Nhưng ông cũng đã già rồi.
Mấy chục năm về trước, ngài Tiêu đúng là xưng hùng xưng bá trên thương trường. Nhưng bây giờ, ngay cả đòn tấn công của một cô gái mà ông cũng không tránh được.
Nghĩ như vậy, đám cổ đông lại càng kiên định. Đi theo Tiêu Cốc Vân mới là đúng đắn!
Tiêu lão thất vọng nhìn bọn họ, ông không cách nào hình dung được tâm trạng của mình lúc này.
Bầu không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng.
Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân nhìn chằm chằm vào Tiêu lão. Bọn họ giống như đang ép buộc vị hoàng đế đã già kia thoái vị, không chừa cho ông chút kẽ hở nào để giãy giụa.
Cuối cùng, Tiêu lão cũng từ từ ngước lên, chậm chạp nói: “Chuyện này…”
Bỗng một giọng nói cao quý vang lên.
“Ai nói không có bằng chứng chứng minh cô ấy là tiểu thư nhà họ Tiêu?”
Chân tướng sắp bị vạch trần, Tư Chính Đình cũng không dùng thiết bị thay đổi giọng nói nữa. Chất giọng của anh luôn mang theo khí thế khiến người khác không dám khinh thường.
Anh nhìn ra ngoài cửa rồi nói: “Bác Trang, sao bác còn chưa vào?”
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa. Trang Nại Nại thì khó hiểu nhìn Tư Chính Đình. Còn có ai có thể chứng minh được thân phận của cô sao?
Nhưng cô chợt nhận ra cách xưng hô của Tư Chính Đình.
Bác?
Bác Trang?
Là ai thế?
Còn có thể là ai được nữa?
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Trang Nại Nại, khiến cô khẩn trương quay phắt lại.
Một thân hình quen thuộc đi vào từ ngoài cửa.