Vì Tiêu Mộ Thanh đã chết, mẫu DNA được lưu trong bệnh viện cũng đã bị hủy sau một trận hỏa hoạn, nên vừa rồi mọi người mới khăng khăng không thừa nhận thân phận của Trang Nại Nại, để cô không có tư cách được tham gia cuộc thi này.
Nhưng bây giờ Tiêu Mộ Thanh đã xuất hiện, lật ngược lại ván bài.
Tiêu Mộ Thanh nhìn về phía Tiêu Cốc Vân, “Trong cuộc thi giành quyền thừa kế năm xưa, tôi không tham gia nên thua. Bây giờ cứ để con gái của hai chúng ta cạnh tranh công bằng xem nào? Tiêu Cốc Vân, năm đó chị không dám đấu với tôi, nay chị có dám để con gái chị ứng chiến với con gái tôi không?”
Có dám ứng chiến không?
Tiêu Cốc Vân nhìn Tiêu Thái Bạch, thấy cô ta gật đầu với vẻ tự tin.
Một lúc sau, Tiêu Cốc Vân mới hỏi: “Đấu thế nào?”
Tiêu Mộ Thanh nhìn về phía Tiêu lão, hai cha con chỉ vừa liếc nhau đã hiểu ý nhau. Hôm nay, nếu Tiêu lão cứ cố giao quyền thừa kế cho Trang Nại Nại thì cũng không có lợi cho cô. Vì Hoàng Gia Thịnh Thế quá rối loạn, dù cô có tiếp quản được nó thì phía trước vẫn còn quá nhiều trở ngại cần đối mặt. Chi bằng để cô đường hoàng đấu một trận với mẹ con Tiêu Cốc Vân.
Tiêu lão từ tốn nói: “Nếu đã vậy thì… cả hai bản kế hoạch mở rộng vào thị trường trong nước lần này đều rất tốt. Công ty sẽ chi cho mỗi bên một trăm triệu NDT, để hai đứa đấu một trận. Một năm sau, lợi nhuận của công ty ai nhiều hơn, ta sẽ giao quyền thừa kế cho người đó!”
Một năm là kỳ hạn cuối cùng để Trang Nại Nại trưởng thành.
Tiêu Thái Bạch và Trang Nại Nại nghe vậy liền đồng loạt nhìn đối phương gật đầu.
Cuộc họp cổ đông cuối cùng cũng kết thúc, cơ thể đang cố gắng gượng của Trang Nại Nại cũng sắp đến giới hạn. Thấy đám cổ đông đi ra ngoài, cô thấy xây xẩm mặt mày, ngất xỉu đi.
***
Chẳng biết đã qua bao lâu, Trang Nại Nại cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, cô cảm giác như mình vừa ngủ cả một thế kỷ. Đập vào mắt cô là trần nhà trắng tinh, ở giữa còn treo đèn thủy tinh đẹp đẽ, quý giá.
Cô ngẩn người, những hình ảnh trước lúc cô ngất xỉu ùa về.
Cô lập tức ngồi bật dậy nhìn xung quanh, thấy Tiêu Mộ Thanh và Tiêu lão đang ngồi ở gần đó thì thở phào.
Mẹ cô còn sống, đây không phải là một giấc mơ!
Thấy Trang Nại Nại tỉnh, Tiêu Mộ Thanh rót cho cô cốc nước.
Nhưng Trang Nại Nại lại không uống mà chỉ nắm chặt tay áo của Tiêu Mộ Thanh, cứ như sợ bà sẽ bỏ đi. Sau đó, cô lại nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng cũng nhận ra thiếu ai, bèn hỏi: “Tư... Từ Đại Chí đâu ạ?”
Tiêu Mộ Thanh nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ.
Tiêu lão hừ lạnh nói, “Ông đuổi cậu ta đi rồi.”
“Dạ? Sao lại thế ạ?”
“Bây giờ cháu là người thừa kế của nhà họ Tiêu, ông phải tìm cho cháu mấy cậu đẹp trai, cháu xem xem vừa ý ai.”
Nói rồi, ông liền ném cho Trang Nại Nại một xấp ảnh.
“Từ Đại Chí xấu quá, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng người thừa kế đời sau.”
Trang Nại Nại: “!!!”