Bản thảo thiết kế?
Tư Chính Đình khẽ nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Bản thảo thiết kế gì?”
Sau hôm từ nhà họ Cố trở về, tâm trạng Trang Nại Nại có chút không bình thường, chẳng lẽ Cố Đức Thọ giao cho cô nhiệm vụ gì?
“Ngài… ngài Tư?” Cố Đức Thọ hốt hoảng.
Tư Chính Đình lạnh nhạt “ừ” một tiếng, rồi hỏi lại lần nữa: “Bản thảo thiết kế gì?”
Cố Đức Thọ nuốt nước miếng, “Không có, không có gì.”
Càng nói không có gì càng để lộ sự chột dạ của ông ta. Ánh mắt Tư Chính Đình sầm xuống.
Mặc dù là cách điện thoại, nhưng Cố Đức Thọ cũng cảm giác được từng đợt khí lạnh truyền tới, ông ta cố gắng nói sang chuyện khác, “Ngài Tư, gần đây, ngài… ngài và Khuynh Nhan có khỏe không?”
“Khỏe.”
“... Thế cuối tuần, hai người có qua đây ăn cơm không?”
Tư Chính Đình trả lời cho có lệ, “Đến lúc đó lại nói.”
“Ừm, ừm, ngài Tư bận rộn nhiều việc, tôi cúp máy trước đây.”
Cúp điện thoại, Tư Chính Đình cầm điện thoại Trang Nại Nại đứng trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
Anh cầm điện thoại đi lên lầu, bước nhanh đuổi kịp Trang Nại Nại và Tư Tĩnh Ngọc. Tư Tĩnh Ngọc đi ở phía trước, Trang Nại Nại tò mò theo sau, hai người vừa đi vừa cười cười nói nói.
Mắt Trang Nại Nại sáng lên, “Thì ra là dát kim cương, chẳng trách lấp lánh như vậy, thế thì áo cưới đó phải đắt lắm.”
Tư Tĩnh Ngọc khoát tay như kiểu nhà giàu mới nổi, nhưng không làm người ta chán ghét, “Cả đời chỉ có một lần hôn lễ, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng. Hơn nữa, nhà họ Tư không thiếu chút tiền này.”
Hai người lên lầu, đi qua phòng ngủ chính, qua luôn phòng ngủ củaTư Tĩnh Ngọc, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Đột nhiên nghe tiếng bước chân quen thuộc sau lưng, Trang Nại Nại quay đầu liền thấy Tư Chính Đình đi tới.
Giữa hai lông mày Tư Chính Đình mang theo không vui, “Hai người đi đâu?”
Ở bên ngoài cả một ngày, về nhà còn chưa chịu về phòng?
Đáng tiếc, Trang Nại Nại không hiểu ý anh, mà ngược lại mắt còn sáng hơn sao.
Tư Tĩnh Ngọc nghe anh hỏi vậy, liền nhìn thoáng qua Tư Chính Đình, sau đó cười híp mắt nói: “Đi xem áo cưới, em cũng biết đấy, bộ áo cưới từng làm chấn động thế giới áo cưới do TZ thiết kế ra. Sao? Em muốn đi xem cùng bọn chị không?”
Nghe Tư Tĩnh Ngọc nói xong, khuôn mặt Tư Chính Đình bỗng lộ vẻ mất tự nhiên, còn có chút lúng túng. Đáng tiếc, vẻ mặt này chỉ duy trì trong vài tích tắc, Trang Nại Nại không chú ý tới. Tư Tĩnh Ngọc thấy Tư Chính Đình như vậy thì vui vẻ kéo Trang Nại Nại tiếp tục đi về phía trước.
Tư Chính Đình muốn đuổi theo, nhưng trong lòng vẫn rối rắm lên xuống... nên cầm điện thoại của Trang Nại Nại về phòng ngủ.
***
Tới bây giờ, Trang Nại Nại cũng không biết, thì ra biệt thự nhà họ Tư lại lớn như vậy. Cô cho rằng phía sau hành lang, nhiều lắm là có thêm vài phòng ngủ, thật không ngờ khi đi tới thì lại thấy có thêm nhiều hành lang, rẽ sang hai bên. Đếm số phòng, có cảm giác đây như là một khách sạn lớn.
Hơn nữa…
Nó là biệt thự ba tầng!
Nói cách khác, tầng ba cũng có nhiều phòng như vậy!
Trang Nại Nại hít sâu một hơi, sau đó bị Tư Tĩnh Ngọc kéo đi về phía trước.