Cảnh sát đi vào hỏi: “Là ai giết người?”
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu lão, chỉ thấy ông nhấc gậy chỉ vào Mino, “Là cô ta!”
Mino như phát điên lên, “Không, không phải tôi! Lão già vô liêm sỉ này! Ông nói mê sảng gì thế hả? Ông dựa vào đâu mà nói tôi giết người?”
Tiêu lão lấy một chiếc USB từ trong ví ra, “Trong này có video giám sát hôm đó của khách sạn.”
Mino khiếp sợ nhìn Tiêu lão.
Sao có thể như vậy?
Sao có thể như vậy được?
Chẳng phải không có video sao? Sao bây giờ lại có?
Lúc Mino đang ngẩn ra thì cảnh sát đã đi đến còng tay cô ta lại, sau đó giải cô ta ra ngoài. Lúc cô ta ngơ ngác đi ngang qua Tiêu lão, cô ta mới nhận ra mình bị chơi xỏ, liền xông về phía ông như một kẻ điên.
“Ông đã biết tôi không phải cháu gái ông từ trước đúng không? Ông đã biết từ trước rồi đúng không! Đồ lừa bịp!”
Nói rồi, cô ta vung đôi tay bị còng lên định đánh Tiêu lão. Cô ta cách Tiêu lão quá gần, mọi người cũng không ai ngờ cô ta lại đột nhiên ra tay.
Còng số tám trên tay Mino mà đánh vào đầu Tiêu lão...
Năm nay ông cụ đã hơn 70 tuổi, nếu bị đánh trúng thì hậu quả thật khó lường!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ mở to mắt, trong mắt Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch thậm chí còn ánh lên vẻ vui sướng.
Đánh trúng đi! Đánh chết ông ta rồi, Trang Nại Nại sẽ không làm được trò trống gì hết!
Lúc cái còng tay kia sắp đập vào đầu Tiêu Khải thì một bóng người lao đến.
“Ông ngoại!”
Trong lúc cấp bách, Trang Nại Nại liền lao thẳng đến trước mặt ông, còng số tám trong tay Mino đúng lúc đập xuống.
“Bốp!!!”
Đầu Trang Nại Nại lập tức chảy bê bết máu.
Cảnh sát cuối cùng cũng hồi hồn, khống chế Mino lại.
Tư Chính Đình đứng trước cửa xông vào như một tia chớp. Anh thừa dịp cảnh sát khống chế Mino, đá mạnh một cú vào bụng cô ta. Mino bị đá văng ra, rơi bịch xuống đất, ôm bụng lăn lộn một lúc lâu rồi nôn ra một búng máu.
Mấy viên cảnh sát đều ngây ra nhìn Tư Chính Đình. Rõ ràng bọn họ đã khống chế được Mino rồi, sao người này còn chạy từ đâu đến, bồi thêm một cú???
Tư Chính Đình cũng lười giải thích, đạp xong liền chạy đến chỗ Trang Nại Nại.