Trang Nại Nại mở to mắt: “Bác… bác đang uy hiếp cháu?”
Đinh Mộng Á gật đầu: “Đúng, tôi đang uy hiếp cô. Tôi biết cô không sợ trời không sợ đất, nhưng mẹ cô thì sao?”
Trang Nại Nại tức đến nỗi cả người phát run lên: “Bác gái, cháu không ngờ bác lại là người như vậy!”
Dường cuối cùng Đinh Mộng Á cũng tìm được nhược điểm của cô, ngón tay thon dài đẹp đẽ của bà ấy gõ xuống mặt bàn, đẩy tấm chi phiếu ra phía trước lần nữa: “Mười triệu.”
Đối với cô mà nói, mười triệu quả thật là cái giá trên trời.
Đinh Mộng Á lẳng lặng uy hiếp cô và mẹ.
Bất cứ nữ chính trong bộ phim tình cảm bi kịch nào có lẽ cũng đều nổi đóa, chọn lấy tiền rồi bỏ đi.
Nhưng đó không phải là Trang Nại Nại.
Cô nhìn tấm chi phiếu trên bàn, môi ngoéo một cái, đôi mắt trở nên sắc bén hơn, kiên quyết hơn: “Nể mặt Tư Chính Đình, cả đời này cháu sẽ gọi bác là bác. Thưa bác, cháu biết nhà bác có tiền, nhưng cháu và mẹ cháu tuân thủ pháp luật, chưa làm chuyện xấu bao giờ, chúng cháu đầu đội trời chân đạp đất, không sợ hãi e ngại gì!”
Đôi mắt đằng sau cặp kính râm của Đinh Mộng Á lóe lên: “Vậy mẹ cô thì sao?”
Trang Nại Nại: “Mẹ cháu sẽ ủng hộ cách làm của cháu, vì thế, cháu và Tư Chính Đình sẽ không chia tay!”
“Còn nữa, bác là người có tiền, cháu và mẹ chỉ là kẻ nghèo khó, tay không tấc sắt, bọn cháu chẳng sợ gì hết. Đương nhiên, nếu cháu hoặc mẹ cháu xảy ra chuyện gì bất ngờ thì cháu tin rằng, dù mẹ con cháu có chết cũng phải kéo theo bác chôn cùng!”
Dứt lời, cô liền bỏ đi không hề quay đầu lại!
Lúc cô đến chỗ cửa thủy tinh, sau lưng lại truyền đến giọng nói từ tốn của Đinh Mộng Á: “Tôi cho cô thêm mấy ngày để suy nghĩ.”
“Không cần.”
Trang Nại Nại nói xong liền rời đi!
Trang Nại Nại của lúc đó cảm thấy mình cực kỳ vĩ đại, cực kỳ bất khuất, thậm chí còn nghĩ lần sau gặp Tư Chính Đình, cô nhất định phải khoe với anh rằng cô đã oai phong, không hề bị khuất phục ra sao, sau đó mắng mỏ mẹ anh một trận.
Nhưng cô thật sự đã quá ngây thơ.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng, từ ngày hôm đó cuộc sống của cô đã thay đổi một trời một vực!
***
Phía trước tối đen, trên ban công yên tĩnh, sắc mặt Trang Nại Nại bỗng tái đi, chuyện năm năm trước tuy đã qua rất lâu, nhưng bây giờ nhớ lại cô vẫn cảm thấy giật mình, không thể tin nổi.
Đinh Mộng Á đã dạy cho cô một bài học về tính người ác liệt nhất trong đời, để cô hiểu rõ trên đời này, thế nào gọi là không biết phải làm sao.
Nhưng… cô và Tư Chính Đình chia tay là vì Đinh Mộng Á sao?
Ánh mắt của Trang Nại Nại nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía dãy núi trập trùng đằng xa, cuối cùng lạc trong bầu trời hư vô.
Cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Không.”
Dù sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cô vẫn không hề muốn chia tay với Tư Chính Đình, mãi đến lần đó…
Người đàn ông vẫn đứng trên ban công thấy dáng vẻ này của cô, đôi mắt anh tối lại.
“Vậy thì tại sao?”
Tại sao à?
Trang Nại Nại cúi gằm mặt xuống.
Lúc này, bình tĩnh nói mấy câu như vậy lại khiến cô cảm thấy đầu óc thảnh thơi lạ thường.
Nỗi đau giày xéo năm năm, lúc này đây thật sự chẳng là gì nữa.
Năm năm trước, bọn họ xúc động, ấu trĩ.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại là vợ chồng.
Trang Nại Nại hơi cong môi nói: “Tư Chính Đình, anh hiểu em mà, bất kể tác động gì từ bên ngoài cũng không khiến cho chúng ta chia tay.”