Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1601: Chương 1601: Bé lười tham tiền




Bảy tháng sau.

Trường mẫu giáo.

Giờ ra chơi, các bạn nhỏ đều ra ngoài chơi đùa.

Trong phòng học, một bé trai đáng yêu đang nghiêm túc xem sách tranh. Chỗ nào không hiểu, bé sẽ cầm bút khoanh một vòng tròn, sau đó tiếp tục xem. Khuôn mặt tròn căng ra khiến người ta muốn nựng.

Một bé trai khác giống hệt bé nhún nhảy đi tới, trên khóe mắt bé có một nốt ruồi vô cùng xinh đẹp. Bé chớp đôi mắt to, hỏi: “Bé Nháo, anh lại không ra ngoài chơi à? Quyển sách tranh này có gì hay lắm sao?”

Bé Nháo ngẩng đầu lên, thấy Bé Lười tò mò nhìn mình rồi hỏi tiếp: “Lần nào kiểm tra anh cũng được hạng nhất, còn cố gắng học như vậy làm gì?”

Bé Nháo bĩu môi, cúi đầu xem sách, “Em biết có một câu nói là gì không?”

Bé Lười nháy mắt, hé miệng cười, “Ý anh là... người chậm cần bắt đầu sớm hả?”

Bé Nháo: “...”

Bé Lười thấy vẻ mặt của Bé Nháo, liền biết mình đã nói sai, “A, em biết rồi!”

Bé Nháo nhìn Bé Lười.

Bé Lười vỗ đầu mình một cái, “Là cần cù bù thông minh!”

Bé Nháo: “...”

Bé Lười tỏ vẻ mình đã hiểu, “Em hiểu rồi, anh xem sách đi. Em thông minh như vậy, nếu anh không cố gắng thì không thể lần nào cũng hạng nhất được. Anh là anh của em, chắc chắn rất có áp lực h”

Bé Nháo: “!!!”

Bé Lười lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

Tuy Bé Nháo còn nhỏ tuổi nhưng vì em trai bị bệnh tim nên bé luôn chăm sóc nhường nhịn em trai. Dù lúc này em trai mắng bé ngốc, bé cũng không tức giận. Ông cụ non xoa trán thở dài, dáng vẻ rất đáng yêu và buồn cười. Sau đó, bé vô cùng nghiêm túc nói: “Đi từ từ thôi, không được chạy!”

Bé Lười vốn đang chạy, nghe thấy lời của Bé Nháo liền đi chậm lại, bước từng bước một ra ngoài.

Tới sân trường, Bé Lười thấy một bé gái đang trốn dưới gốc cây to ăn đồ ăn vặt. Ở bên kia, Bé Mập lớp trên chảy nước miếng nhìn đồ ăn vặt trong tay bé gái.

Hai mắt Bé Lười sáng lên, đi nhanh tới nói: “Tiểu Phi Phi, cậu lại ăn đồ ăn vặt rồi. Tớ sẽ đi mách cô giáo!”

Tiểu Phi Phi vội kéo Bé Lười lại, “Đừng, đừng, tớ chia một nửa đồ ăn vặt cho cậu được không?”

Bé Lười gật đầu, “Được, tự cậu nói đấy.”

Dứt lời, Bé Lười vẫy tay với Bé Mập ở cách đó không xa. Bé Mập chảy nước miếng chạy tới, nhìn chằm chằm đồ ăn vặt.

Bé Lười cười tủm tỉm, “Cậu muốn ăn hả? Tớ bán cho cậu nhé?”

Bé Mập gật đầu, “Được!”

Bé Lười xòe tay ra, “Năm mươi tệ, một nửa đồ ăn vặt là của cậu!”

Bé nhớ lúc đi học, bé thấy ba của Bé Mập cho cậu ta năm mươi tệ. Bé Mập không chút do dự đưa tiền cho Bé Lười. Bé Lười hài lòng đi ra ngoài, thật là vui khi kiếm được số tiền này!

Tiểu Phi Phi chớp chớp mắt, cứ có cảm giác sai sai chỗ nào đó. Đến khi chia đồ ăn vặt với Bé Mập, cuối cùng Tiểu Phi Phi cũng biết là sai ở đâu. Cả đống đồ ăn vặt này chỉ có năm tệ, thế mà một nửa cậu ta lại bán được năm mươi tệ? Quan trọng hơn là đồ ăn vặt là của bé, nhưng tiền lại thành của Bé Lười?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.