Lúc Thi Cẩm Ngôn vào phòng, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô yêu người đàn ông này, yêu trọn mười năm. Bây giờ bọn họ đã bày tỏ nỗi lòng với nhau, bọn họ đều hiểu tâm tư của đối phương rồi. Bây giờ Tân Tân bị bệnh, cô có thể làm gì? Chuyện duy nhất cô có thể làm là nhường một bước.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Thi Cẩm Ngôn, nói: “Em biết, nếu em có con thì em sẽ thiên vị con của em hơn. Tân Tân khát khao tình cảm gia đình, nó đã sống quá khổ sở rồi, chúng ta hãy cho nó thêm tình yêu đi. Tuy chúng ta không còn trẻ tuổi, nhưng đợi thêm năm năm nữa cũng được.”
Lời nói của cô như một dòng nước ấm rót vào lòng Thi Cẩm Ngôn.
Rốt cuộc là cô yêu anh đến mức nào mới có thể vì anh mà bỏ cơ hội làm mẹ ở độ tuổi thích hợp nhất chứ?
Vành mắt Thi Cẩm Ngôn cay cay, nắm tay Tư Tĩnh Ngọc: “Không cần, Tĩnh Ngọc, em không cần hi sinh bản thân mình. Trên đời này, em là người anh không muốn làm tổn thương nhất!”
Tư Tĩnh Ngọc không nói gì thêm, nhưng cô đã có quyết định của riêng mình rồi.
Cảm xúc đau lòng của Thi Cẩm Ngôn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Anh là người giỏi điều chỉnh cảm xúc của mình, lúc đi tới phòng bệnh của Tân Tân, anh đã khôi phục lại sự tỉnh táo thường ngày.
Ba Thi bị bệnh nằm viện, mẹ Thi đã lớn tuổi nên Thi Cẩm Ngôn quyết định giấu ông bà chuyện Tân Tân bị bệnh, bởi vì anh sợ họ sẽ bị kích thích.
Hiện nay tỉ lệ chữa khỏi bệnh máu trắng rất cao, không còn là bệnh nan y như nhiều năm trước nữa, chỉ cần tìm được tủy thích hợp là có khả năng chữa khỏi. Trong bệnh viện có dự trữ mẫu máu, hy vọng có thể tìm được tủy thích hợp.
Đến buổi tối, Thi Cẩm Ngôn ăn cơm cùng Tân Tân, sau đó lái xe đến bệnh viện thăm ba mẹ rồi quay lại trông chừng Tân Tân. Anh hận không thể phân mình ra làm hai để lo liệu cho hai bên.
Thi Cẩm Ngôn tạm thời buông chuyện trong công ty, anh thỏa hiệp để cổ đông Lý quản lý công ty để dốc lòng chăm sóc gia đình.
***
Biệt thự nhà họ Tư.
“Bệnh máu trắng?” Đinh Mộng Á kinh ngạc hỏi Tư Tĩnh Ngọc.
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.
Đinh Mộng Á nhíu mày, “Nhóm máu của Cẩm Ngôn thích hợp không?”
Tư Tĩnh Ngọc thở dài, “Sáng mai mới có kết quả.”
Đinh Mộng Á cũng thở dài, “Thằng bé đó… cũng không đáng ghét lắm, ai ngờ lại bị bệnh!”
Bà đứng lên, nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, “Có bao nhiêu phần trăm khỏi bệnh?”
Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, “Con không biết.”
Đinh Mộng Á gật đầu.
Tư Tĩnh Ngọc lại thở dài, “E rằng phải dời ngày tổ chức hôn lễ rồi. Mẹ, con giao Đế Hào lại cho mẹ. Sắp tới con sẽ bận lắm, ba chồng con còn nằm viện, Tân Tân cũng nằm viện. Mặc dù có y tá nhưng Tân Tân luôn không có cảm giác an toàn, sợ bọn con không cần nó nữa.”
Đinh Mộng Á nhìn cô với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Con đó, quá nhẹ dạ rồi!”
Tư Tĩnh Ngọc cười nịnh, “Bây giờ con đi nghỉ đây, sáng mai còn phải đến bệnh viện thay cho Cẩm Ngôn nữa.”