Tân Tân chảy máu mũi hai lần, hôm nay còn tụt huyết áp đến chóng mặt, tuy rằng nhà trẻ mà Tân Tân theo học có kiểm tra sức khỏe định kì nhưng cô vẫn cảm thấy khám lại thì tốt hơn.
Tư Tĩnh Ngọc nói xong liền thấy vẻ mặt không tán thành của mẹ, cô vội vàng ngăn mẹ mình lại: “Con hiểu ý của mẹ, nhưng tư tưởng của mẹ con mình khác nhau! Mẹ đừng cản con, con cũng không cản mẹ, nhưng mà mẹ tôn trọng con được không? Còn chuyện Đế Hào nữa, Chính Đình xin nghỉ một tuần đấy, nếu mẹ rảnh rỗi quá thì đi làm đi! Hôm nay con đưa Tân Tân đi kiểm tra sức khỏe, kiểm tra xong còn phải qua thăm ba chồng, mẹ chồng con lớn tuổi rồi, con không yên tâm được!”
Tư Tĩnh Ngọc nói xong liền quay người đi, bỏ lại Đinh Mộng Á tức đến giậm chân: “Mẹ còn lớn tuổi hơn mẹ chồng con đây này! Sao không thấy con lo lắng cho mẹ hả?”
Tư Tĩnh Ngọc cười hì hì nhìn bà: “Ui chao, vì gương mặt trẻ trung đó mà con quên mất mẹ đã là lão bà hơn năm mươi tuổi đó! Con tưởng mẹ con là một bông hoa mười tám thôi cơ!”
Nịnh nọt trắng trợn như thế khiến Đinh Mộng Á dở khóc dở cười.
Tư Tĩnh Ngọc đi tới trước mặt Tân Tân rồi bảo nó không cần phải vội, cứ thảnh thơi ăn sáng xong, gọi điện đến nhà trẻ xin nghỉ rồi mới lái xe đưa Tân Tân đi kiểm tra sức khỏe.
Do đến đột xuất không hẹn trước cho nên bọn họ phải đợi rất lâu. Đến khi kiểm tra xong, Tư Tĩnh Ngọc nhìn đồng hồ rồi dẫn Tân Tân rời đi.
Ba ngày sau mới có báo cáo kiểm tra cho nên cô dẫn Tân Tân tới bệnh viện thăm ông nội. Đến xế chiều, xem tình hình của Tân Tân thế nào rồi đứa nó tới nhà trẻ, sau đó lại tất tưởi chạy tới Đế Hào.
***
Trung tâm kiểm tra sức khỏe, phòng thử máu.
Một đám nhân viên y tế đang chuyên tâm đưa ra báo cáo, bên cạnh là các mẫu máu. Đột nhiên có người đứng phắt dậy khiến những người xung quanh giật mình, tất cả nhìn qua liền thấy người nọ vội vàng gọi điện cho nhân viên gọi điện nội bộ.
Trên đài phát thanh của trung tâm sức khỏe bắt đầu phát một tin nhắn: “Mời bạn nhỏ Thi Tân Tân cùng người nhà đến phòng 301, bạn nhỏ Thi Tân Tân cùng người nhà vẫn còn ở đây chứ? Xin mời đến phòng 301...”
Đáng tiếc, Tư Tĩnh Ngọc đã rời đi từ sớm nên cũng không nghe thấy thông báo này.
***
Buổi chiều, Thi Cẩm Ngôn mở một cuộc họp khẩn cấp, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai với đám cổ đông, cuối cùng anh đứng lên nói: “Cổ phần trong tay Tư Tĩnh Ngọc do tôi làm chủ! Bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất!”
Một câu này đủ trấn áp tất cả mọi người.
Lúc này di động của anh cũng vang lên.
Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, không nói gì cũng không nghe máy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thi Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua thấy số gọi tới là một dãy số cố định nên cũng không gọi lại.
Đồng thời cái số này cũng gửi tới một tin nhắn, vì do số lạ gửi tới nên anh cũng không để ý, chỉ tiện tay mở ra thấy tin nhắn từ trung tâm sức khỏe yêu cầu anh đưa Tân Tân đến kiểm tra lại, mẫu máu có vấn đề.
Đáng tiếc, Thi Cẩm Ngôn còn chưa đọc hết thì mẹ Thi đã gọi điện tới.
Anh nghe máy, sau khi ngắt cuộc gọi cũng không nhớ tới chuyện tin nhắn nữa mà tắt luôn.