Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1282: Chương 1282: Bởi vì anh yêu em! (1)




Thi Cẩm Ngôn rời khỏi phòng giáo viên, chợt cảm thấy cũng chẳng còn chút áp lực tâm lý nào nữa.

Sau khi Bạch Nguyệt ra nước ngoài, anh vẫn có thể ở lại trong nước bên Tư Tĩnh Ngọc, dù cô có kết hôn thì anh vẫn có thể xuất hiện trước mặt cô với thân phận bạn học cũ, chứ không phải là... bạn trai của Bạch Nguyệt?!

Anh chán ghét cái danh hiệu này, ghét suốt bốn năm.

Hiện tại đã có thể thoát được rồi.

Vì thế Thi Cẩm Ngôn cười đến xán lạn, nhưng đang cười lại đột nhiên có cái gì đó ấm ấm lăn dài trên gương mặt anh. Tiếp đó, trong lòng dâng lên cảm giác đau xót tận cùng.

Đúng thế, không còn là bạn trai của Bạch Nguyệt thì từ nay về sau anh còn lí do gì để quanh minh chính đại xuất hiện trước mặt cô nữa?

Thi Cẩm Ngôn cúi đầu quay về kí túc xá, lúc anh mở cửa phòng vệ sinh liền thấy bạn cùng phòng đang “thẩm du”, bộ dạng kia khiến anh tỉnh táo định rời đi, nhưng lại đột nhiên dừng lại một chút.

Sau đó tầm mắt của anh liền rơi vào màn hình di động của người kia.

Đó là tấm ảnh của Tư Tĩnh Ngọc.

Lửa giận trong lòng đột ngột dâng lên, Thi Cẩm Ngôn chẳng chút nghĩ ngợi lập tức xông lên đánh cậu bạn cùng phòng kia, xách cổ áo rồi mạnh mẽ đánh vào mặt người ta.

Đó là lần đầu tiên Thi Cẩm Ngôn đánh nhau trong trường, người bị đánh cũng chẳng hiểu ra sao, nhiều ngày sau đó thì không thèm để ý gì đến anh nữa.

Ngay sau đó là tới tháng tốt nghiệp, mọi người bận rộn chụp ảnh tốt nghiệp, bảo vệ khóa luận, có người còn bắt đầu đi tìm việc làm.

Anh vẫn giữ im lặng, bởi vì anh đã từ chối đi du học cho nên trường cử anh đi học nghiên cứu sinh.

Thầy hướng dẫn nhìn anh, cuối cùng thở dài: “Quên đi, trường chúng ta cũng tốt mà, như vậy sau này cậu cũng dễ theo tôi, để tôi làm thầy hướng dẫn của cậu!”

Thầy hướng dẫn là một giáo sư hơn năm mươi tuổi, đã từng dạy ra rất nhiều nhân tài ưu tú, ông nói với Thi Cẩm Ngôn như vậy cũng là vì lòng quý trọng nhân tài.

Tuần giữa tháng sáu đến, nhưng trước khi tốt nghiệp là những ngày điên cuồng, hầu như hôm nào cũng có tiệc, không một nam sinh nào không say.

Ngoại trừ Thi Cẩm Ngôn.

Một mặt là vì anh trời sinh đã có bản tĩnh tự khắc chế, còn về phương diện khác thì anh không muốn mình say, bởi vì anh cảm thấy uống say rồi có thể sẽ nói ra những lời không đúng, làm những chuyện không hay.

Nhưng dẫu là vậy thì Thi Cẩm Ngôn vẫn phóng túng một lần.

Anh nhớ rõ, hôm đó là ngày mười lăm, bởi vì ngày mười sáu là kì hạn cuối cùng cho sinh viên ở lại trường.

Người trong kí túc xá và những bạn học khác đa số đã rời đi, tối hôm đó hẳn là không có tiệc tùng gì.

Di động của Thi Cẩm Ngôn vang lên, là Bạch Nguyệt gọi tới: “Cẩm Ngôn, mọi người đều ở đây cả, anh có muốn tới không?”

Cô ta nói đến đây liền đột nhiên có người hô lên: “Tĩnh Ngọc, cậu uống ít thôi!”

Vừa nghe thấy hai chữ Tĩnh Ngọc, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đứng lên, hỏi: “Ở đâu?”

Bạch Nguyệt đọc địa chỉ một quán KTV gần trường, anh nghe xong liền thay quần áo rồi chạy ra ngoài.

Trong KTV vô cùng ồn ào, lúc anh bước vào đã thấy gương mặt đỏ bừng của Tư Tĩnh Ngọc, có vẻ cô đã uống rất nhiều.

Thi Cẩm Ngôn lẳng lặng tìm một vị trí vắng vẻ, ngồi ngây ra đó.

Đột nhiên tay anh bị nhét vào một tờ giấy, trên mặt giấy viết địa chỉ một căn phòng ở khách sạn bên cạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.