Từ trước đến nay anh là người lạnh lùng với người khác, chỉ đối với cô là một lòng nhiệt tình không thay đổi. Nhiều năm kìm nén tâm tư hiện tại bị cô khơi dậy, trêu chọc nhiều lần khiến anh cũng không nhịn được nữa. Thi Cẩm Ngôn tóm lấy cánh tay của cô, rồi dùng cơ thể của mình đè cô lên giường.
“Tĩnh Ngọc, đừng làm ẩu...”
“Thi Cẩm Ngôn! Tôi nóng quá, cậu cho tôi hôn đi...” Tư Tĩnh Ngọc không quan tâm, ngẩng đầu lên đòi hôn anh.
Thi Cẩm Ngôn nghe cô nói vậy liền sững sờ: “Tĩnh Ngọc, tôi... tôi là ai?”
“Thi Cẩm Ngôn! Cẩm Ngôn! Cậu là Thi Cẩm Ngôn! Cho tôi hôn...”
Đôi môi đỏ thắm của cô lộ ra sự hấp dẫn trí mạng, thậm chí trong mắt còn lấp lánh nước, tất cả mọi thứ của cô đối với anh chính là thứ thuốc kích thích mạnh nhất, khiến anh không kìm hãm nổi bản thân mình nữa.
Thi Cẩm Ngôn cúi đầu, môi lưỡi dây dưa.
Môi của cô mềm mại lại mịn màng, hương vị ngọt ngào xen lẫn vị cồn khiến anh mê muội.
Thi Cẩm Ngôn cảm giác từng tế bào trên cơ thể mình đều đang kêu gào phẫn nộ, khiến anh không giữ nổi chút lý trí cuối cùng của mình nữa.
Vào giây phút anh thẳng thắn đối diện với sự thật, khi hai người họ chạm đến một điểm mấu chốt cuối cùng, Thi Cẩm Ngôn bỗng ngừng lại, anh cúi đầu nhìn cô gái đang nằm dưới thân mình.
Anh liếm đôi môi khô khốc, cố nén cảm xúc bộc phát ở nơi nào đó mà bình tĩnh nhìn cô, nói: “Tĩnh Ngọc...”
“Cẩm Ngôn, tôi muốn... cậu nhanh lên...” Thanh âm của cô vào lúc này đẹp đến lạ kì, thậm chỉ chỉ cần cô lắc người một cái đã khiến anh không chịu nổi.
Anh cúi đầu, nói: “Ngoan, mở mắt ra đi.”
Tư Tĩnh Ngọc ngoan ngoãn mở mắt ra, trong đôi mắt long lanh ấy chỉ có bóng hình của một mình anh.
Trong mắt của cô có anh, mà trong trái tim của anh chỉ có cô.
Vào giờ phút này, Thi Cẩm Ngôn cảm động đến muốn khóc, anh khàn giọng nói: “Tĩnh Ngọc, mình là ai?”
“Thi Cẩm Ngôn, cậu là Thi Cẩm Ngôn...”
Cậu trả lời của cô khiến anh không còn chút cố kỵ nào nữa, nó khiến anh trở nên mạnh bạo...
Đó là một buổi tối điên cuồng, cũng là một buổi tối tình cảm cháy mãnh liệt nhất.
Biết bao nhiêu năm sau, kể cả cho tới tận bây giờ anh chưa bao giờ hối hận vì đêm hôm đó.
Bởi vì sau đêm đó, anh và cô đã không còn là hai đường thẳng song song nữa.
Đến cuối cùng anh ôm cô ngủ thật say, bên môi vẫn còn giữ nụ cười thỏa mãn. Anh có cảm giác như nỗ lực suốt bốn năm của mình đã có kết quả, thậm chí anh cũng quăng những chuyện không hợp lẽ thương kia ra hỏi đầu.
Thế nhưng đến ngày hôm sau, cái chào đón họ là thứ gì?
Trong lúc còn mơ màng, cửa phòng bị gõ vài tiếng rồi tiếp đó là thanh âm của Bạch Nguyệt vang lên: “Tĩnh Ngọc, cậu ở đâu thế? Tĩnh Ngọc?”
Dứt lời, anh nghe được một tiếng “két”, cánh cửa đã được mở ra, sau đó là tiếng cọt kẹt, Bạch Nguyệt cười vui vẻ với cô bạn học sau lưng, nói: “Chúng ta lén xem Tĩnh Ngọc ngủ thế nào đi, nói cho các cậu biết, Tĩnh Ngọc ngủ cũng...”
Cô ta nói đến đây liền nghiêng đầu, thấy hai người đang nằm trên giường thì hét “A!!!” một tiếng, che miệng, nhìn hai người bằng ánh mắt khó tin.
Cô ta trợn mắt nhìn, có vẻ như cô ta thật sự không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này nên sợ đến ngây người!
Những cô gái khác cũng bị tình huống này dọa sợ, bọn họ hét lên rồi vội vàng che mắt lui về phía sau.