Tư Chính Đình dìu Đinh Mộng Á vào xe của anh, sau đó cũng không hề nhìn Trang Nại Nại lấy lần nào, cứ thế lái xe rời đi.
Trên đường, anh nhìn thẳng về phía trước, Đinh Mộng Á ngồi phía sau nói: “Chính Đình, mẹ không sao, không cần đến bệnh viện. Con vẫn nên quay lại xem Nại Nại thế nào đi, mẹ nó mất tích, lòng dạ nó rối bời cũng là điều dĩ nhiên, con cũng đừng như vậy…”
Đồng tử của Tư Chính Đình đen đặc lại, một lúc sau lại thở dài.
Không phải là anh không muốn về thăm cô, chỉ là hơi hoảng hốt, không biết nên làm thế nào mới tốt. Trước đây anh vẫn luôn nghe cô nói cô không thích Ms. Đinh, nhưng lúc thật sự trông thấy hai người xảy ra to tiếng, anh vẫn không ngờ nó lại tồi tệ đến thế.
Cô hận Đinh Mộng Á, nỗi hận đó rất rõ ràng và tản mát khắp người.
Vợ anh, người anh yêu nhất cả đời này lại hận người mẹ thân yêu nhất của anh, chuyện này khiến anh không tài nào chấp nhận được.
Nhưng nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của cô lúc anh rời đi, Tư Chính Đình lại nhịn không được, anh cầm điện thoại lên gọi cho Tô Ngạn Bân: “Cậu mau đi thăm Nại Nại, 10 phút nữa phải có mặt!”
Cúp điện thoại, anh lại tìm dãy số của Lâm Hi Nhi: “Mẹ Nại Nại bị mất tích, cảm xúc của cô ấy bây giờ rất bất ổn, có thể nhờ cô đến thăm rồi ở cùng cô ấy được không?”
Lâm Hi Nhi đang định bay đến Lệ Giang chơi, nghe vậy liền không nói hai lời mà đồng ý, “Được, tôi lập tức đến đó.”
“Cảm ơn cô.”
***
Trước cửa căn nhà trệt.
Cửa vẫn đang mở như cũ, Trang Nại Nại cũng vẫn đứng ở đó, từng cơn gió lạnh thổi vào người cô.
Cô nhìn đăm đăm theo hướng Tư Chính Đình lái xe bỏ đi, nụ cười trên mặt vừa xót xa vừa cam chịu, trông còn khó coi hơn khóc.
Cô hít sâu một hơi, tự nhủ mình đừng đau lòng, đừng khổ sở, bây giờ cô không chỉ còn một mình nữa. Dù không có mẹ, không có Tư Chính Đình, cô vẫn còn có con.
Trên thế giới này, cuối cùng cô không còn phải một mình bơ vơ nữa.
Vừa nghĩ như vậy, bụng bỗng truyền đến đau đớn. Cơn đau đó khiến cô lập tức gập người xuống, cô muốn đi vào nhà nhưng lại không thể nhấc nổi chân.
Cô có cảm giác phía dưới hình như… có thứ gì đó chảy ra từng chút một…
Trong cơn hoảng loạn, cô bỗng nghe thấy một giọng nói trêu tức vang lên từ phía trước.
“Ái chà!!! Này Trang Nại Nại, cô và Đình Lão Đại lại làm sao thế? Chẳng phải làm lành rồi sao?”
“Tô Ngạn Bân, cứu… cứu… con tôi!” Trang Nại Nại như chết đuối thì vớ được cọc, cầu cứu Tô Ngạn Bân.
Vừa dứt lời, trước mắt tối sầm lại.
Vẻ mặt đùa cợt của Tô Ngạn Bân lập tức bay biến, chạy lại ôm lấy cô rồi khẩn cấp gọi xe cấp cứu…
***
Tư Chính Đình đưa Đinh Mộng Á đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra ngón tay cho bà.Anh đứng bên cạnh mà bồn chồn không yên, liên tục nhìn điện thoại, chẳng biết cô thế nào rồi.
Đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của Tô Ngạn Bân, giọng anh ta vô cùng gấp gáp.
“Đình Lão Đại, cậu mau đến đây, Nại Nại có thai rồi! Có dấu hiệu sảy thai!”
Có thai?
Tư Chính Đình còn chưa kịp cảm thấy mừng rỡ thì đã bị hai chữ “sảy thai” dọa đến phát hoảng!
Sau đó anh không kịp nhìn Ms. Đinh mà lao vụt ra ngoài.