Đoàn xe có hơn mười chiếc, đi trên đường phải nói là cực kì khí thế. Trang Nại Nại ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài, đường phố ở Mỹ không giống với đường phố Trung Quốc, lối kiến trúc cũng khác nhau. Trên đường toàn người phương Tây tóc vàng mắt xanh khiến Trang Nại Nại có cảm giác xa lạ. Nhưng nghĩ lại thì anh cũng ở đây, đang ở trong khách sạn, điều này khiến trái tim của cô bình tĩnh lại.
Không biết đi bao lâu, đoàn xe dần tiến vào khu ít người, bên ngoài hơi tối nên cô không nhìn rõ tình hình xung quanh, nhưng mà đèn đường lại được xây rất chỉnh tề, cảnh tượng ven đường cũng dần trở nên xinh đẹp. Sau đó cô thấy được ánh sáng rực rỡ phía trước, ở đó đèn đuốc sáng trưng. Đoàn xe chậm lãi tiến vào, ánh mắt của cô nhịn không được mà mở lớn lên. Cô từng thấy biệt thự của Tư Chính Đình cho nên cũng không tính là người nông cạn, thiếu hiểu biết.
Cung điện cao năm tầng, nhìn qua giống như một tòa nhà văn phòng. Số phòng bên trong chắc chắn không dưới mấy trăm, trước cửa cung điện là một bồn hoa lớn. Những bông hoa trong bồn được xếp chỉnh tề, từ giữa rồi tỏa ra xung quanh với sự cân đối tuyệt đối, các bông hoa cao thấp như nào cũng giống nhau như đúc.
Trang Nại Nại đang quan sát thì thấy Tiêu Cốc Vân dẫn đầu đi vào. Tiêu Thái Bạch quay đầu nhìn cô cười, cô vội vàng bước đến bên cạnh cô ta.
Tiêu Thái Bạch thấp giọng nói: “Ông nội của tôi tương đối trang trọng, một lát nữa cô đừng ngạc nhiên nhé!”
Lúc Tiêu Thái Bạch nói vậy, trong lời nói cũng lộ ra một sự kiêu ngạo khó giải thích được. Muốn trang trọng nhất định phải có tiền và địa vị mới có thể trang trọng.
Trang Nại Nại hiểu được sự khoe khoang của cô ta nên gật đầu.
Hai người nhanh chóng đi vào, Trang Nại Nại bị những ánh đèn rực rỡ bên trong làm cho lóa mắt. Cô có cảm giác mình không phải đang tới một nhà nào đó mà là đang tới hoàng cung. Phòng khách to lớn phủ vàng chói lọi, đèn thủy tinh phát ra những ánh sáng lung linh khiến phòng khách sáng như ban ngày.
Trang Nại Nại ngẩng đầu quan sát thiết kế, cung điện này lấy sự cân đối làm chủ, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ cũng hoàn toàn cân xứng, ví dụ như bên này treo một bức tranh thì bên kia cũng treo một bức khánh, chi tiết càng nhỏ thì càng thể hiện sự đối xứng.
Trang Nại Nại theo Tiêu Thái Bạch đi về phía trước, Tiêu Cốc Vân quay đầu nhìn bọn họ rồi cười nói: “Phong cách thiết kế của cô Trang có chút quen mắt, không biết cô học thiết kế từ ai?”
Nghe vậy Trang Nại Nại vội vàng cúi đầu, che giấu sự tàn khốc trong mắt. Thầy Triệu Minh từng nói thiết kế của cô mang phong cách của Allen, mà Allen là ai, hiện tại cô cảm thấy rất có thể đó chính là mẹ cô!
Tiêu Cốc Vân đang nghi ngờ nên muốn thăm dò cô sao?
May mà cô đã chuẩn bị sẵn.