Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 223: Chương 223: Buổi tối không cho ra ngoài!




Trang Nại Nại như giẫm phải đinh.

Cô đứng phắt dậy, đưa tay về phía Trương Siêu Văn, “Trả điện thoại lại cho tôi.”

Trương Siêu Văn lui về sau một bước, cười lạnh nói: “Ngài Tư đã từng ra quy định: lúc họp, tất cả nhân viên ở tập đoàn Đế Hào đều phải tắt máy. Điện thoại của tôi cũng tắt máy mà cô... mặt mũi cũng thật lớn đấy. Tôi nói cho cô biết, nhiều năm qua chỉ có một người dám nghe điện thoại trong lúc họp, đó là ngài Tư.”

Trang Nại Nại bị hành động của ông ta làm cho nổi giận, người này đúng thật là vô duyên. Cho dù công ty có quy định như thế thì có thể trừng phạt cô, thậm chí đuổi việc cô, nhưng dựa vào cái gì mà xem điện thoại của cô?

Quan trọng nhất là, nếu đối phương thấy tên người gọi tới…

Trương Siêu Văn liếc mắt nhìn sau đó cười lạnh, “Ngạo Kiều Đại Nhân?”

Một câu nói nói làm cả phòng họp im ắng trong chớp mắt, sau đó cười ầm lên. Mặt Trang Nại Nại đỏ bừng lên, chỉ hận không thể tìm một cái động để chui vào.

Trương Siêu Văn hừ lạnh, “Đây là cái thể loại gì? Người trẻ tuổi bây giờ cứ thích đặt biệt danh cho người khác? Thật là...”

Trương Siêu Văn ném điện thoại lên bàn, “Trang Nại Nại, nếu không muốn làm thì cút.”

Trang Nại Nại hiện tại chỉ muốn tương thẳng cái điện thoại vào mặt Trương Siêu Văn, cái con người này thật đáng ghét. Hành động, cư xử của ông ta đều khiến người ta cảm thấy ác ý nồng nặc.

Trang Nại Nại hít sâu một hơi, lấy điện thoại trên bàn lên tắt máy rồi nhìn về phía Trương Siêu Văn. Cô rất muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng lại chỉ có thể nói: “Chuyện này là lỗi của tôi.”

Nhận sai cũng không mất miếng thịt nào, nếu làm ầm lên thì việc nhỏ sẽ thành lớn.

Thật không ngờ…

“Giờ cô đi ra ngoài đi, đợi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ tìm trưởng bộ phận Mino nói chuyện, cô cứ chờ bị xử phạt đi.”

Trương Siêu Văn đã sớm không vừa mắt Trang Nại Nại, tuy cô mới vào Đế Hào, nhưng mà thông qua những lần họp hành cô đã dần dần thể hiện tài năng của mình. Cô không nói nhiều, nhưng mỗi lần cho ý kiến đều khiến mắt người khác sáng ngời. Người như vậy ở bộ phận thiết kế, tuyệt đối là một uy hiếp! Khó lắm mới bắt được một sai lầm, sao ông ta có thể dễ dàng tha cho cô?

Dùng điện thoại trong giờ họp, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Ai bảo ngài Tư đã từng quy định, lúc họp phải tắt máy? Thậm chí, từng có người bởi vì nghe điện thoại trong cuộc họp mà bị sa thải.

Trương Siêu Văn cảm thấy ông ta phải nắm chặt cơ hội lần này tống cổ Trang Nại Nại đi.

Trang Nại Nại nghe Trương Siêu Văn nói vậy thì tức giận đến nghiến răng, nhưng bây giờ ngoại trừ đi ra thì không còn cách nào khác.

Cô ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, trở lại bàn làm việc của mình, ngồi đó hờn dỗi. Đang buồn bực, điện thoại nội bộ công ty bỗng reo lên.

Trang Nại Nại gắt gỏng bắt máy: “Alô.”

Giọng nói của “Ngạo Kiều Đại Nhân” - Tư Chính Đình truyền tới, “Sao thế?”

Chỉ hai chữ đơn giản, chắc là hỏi sao vừa rồi cô tắt điện thoại của anh, Trang Nại Nại cầm điện thoại lên mở máy, “Vừa rồi đang họp.”

Cho nên cái quy định không hợp lý của anh có thể sửa lại không? Lúc họp không được nghe điện thoại? Chẳng may người nhà của nhân viên đang ở bệnh viện đợi gặp mặt lần cuối trước khi chết thì sao?

Trang Nại Nại nghẹn lại, không dám phát bực với anh. Phải biết rằng từ đêm qua là Tư Chính Đình đã bắt đầu ẩm ương.

Tư Chính Đình “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Buổi tối không cho ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.