Chỉ cần cứ nghĩ đến khả năng thứ hai là trái tim của anh căng thẳng. Chính vì thế cho nên lúc Tả Y Y tiến đến chào hỏi thì anh cũng đối xử với cô ta chẳng khác gì những người khác, chỉ đơn giản trưng ra vẻ mặt lạnh băng. Việc Tả Y Y đi theo sau anh thì anh hoàn toàn không hề cảm nhận được.
Mãi cho đến khi Hoàng Bích Thanh hô to một tiếng “ngài Tư” thì anh mới tỉnh táo lại. Mà trong nháy mắt nghiêng đầu đó thì anh thấy được Trang Nại Nại.
Tư Chính Đình biết đây là bộ lễ phục do chính tay anh thiết kế, vừa hoạt bát đáng yêu lại mạnh mẽ. Rất ít người có thể mặc được những món đồ màu vàng óng như này, thế nhưng một khi đã có thể khống chế được thì sẽ có phong phạm của một nữ vương.
Tư Chính Đình biết Trang Nại Nại sẽ hợp với bộ đồ này, thế nhưng anh không ngờ lại có thể hợp đến như vậy. Chiếc váy màu vàng óng ôm lấy cơ thể cô một cách hoàn mỹ, vừa lộng lẫy lại vừa nổi bật, đồng thời lại có cả cảm giác thoát ly khỏi những điều nhục dục!
Nhìn cô, anh có cảm giác như đang nhìn một đóa sen vàng đang chậm rãi nở ra trên mặt hồ, khiến anh sửng sốt trong nháy mắt.
Bất kể đối mặt với chuyện gì thì Tư Chính Đình vẫn luôn có bộ mặt vô cảm như thế, nó khiến không một ai đoán được anh đang nghĩ cái gì. Thế nhưng Tả Y Y theo sau anh mà anh lại không đẩy cô ta ra, thì đây chính là một tín hiệu: Bạn gái tối nay của ngài Tư chính là Tả Y Y.
Hoàng Bích Thanh càng tự cho là đúng, dù thế nào thì một người đàn ông cũng sẽ bảo vệ bạn gái của mình, cho nên cô ta mới khóc lóc kể lể: “Ngài Tư! Chúng tôi đang nói chuyện rất vui vẻ thì cô ta đột nhiên lừ lừ tiến tới hắt rượu vào người tôi! Ngài Tư, cô nhân viên này của ngài quá ngang ngược rồi, ngài mau mau đuổi cô ta ra đi!!!”
Nói đến đây, Hoàng Bích Thanh liền dùng vẻ mặt vừa đắc ý lại vừa hứng phấn nhìn về phía Tả Y Y. Tả Y Y là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng nên đương nhiên không thể chấp nhặt với một kẻ không ra gì thế này. Chưa kể với thân phận là vợ chính thức thì càng phải làm điệu làm bộ trong một số trường hợp then chốt, vì thế cho nên Tả Y Y không thể trực tiếp đối đầu với Trang Nại Nại được.
Thế nhưng cô ta thì có thể!
Nếu cô ta có thể đuổi Trang Nại Nại ra ngoài thì nhất định Tả Y Y sẽ nhớ đến cái tốt của cô ta.
Có điều Hoàng Bích Thanh lại không chú ý rằng, khi cô ta vừa mới dứt lời thì sắc mặt của Quý Thần lập tức thay đổi: Vì sao trên thế giới này có nhiều đứa chán sống quá vậy?
Ngay cả Tả Y Y cũng biến sắc: Cô ta rất hiểu Tư Chính Đình, anh là người rất bao che khuyết điểm. Cho dù anh thực sự không cần Trang Nại Nại nữa thì anh cũng không cho phép người khác bắt nạt người đã từng là người của anh.
Trang Nại Nại đứng một bên thì chỉ cảm thấy nực cười, lúc đầu cô đã định buông tha cho cô gái này, thế nhưng không ngờ cô ta lại suốt ruột đi lĩnh lồng cơm* như vậy!
Vì thế, khi mà mọi người cùng Hoàng Bích Thanh đang chờ coi kịch vui thì lại thấy Tư Chính Đình khẽ cau mày một cái, sau đó lạnh giọng cất tiếng, “Đưa cô ta ra ngoài!”
Quý Thần nhanh chóng gật đầu rồi chỉ hai người vệ sĩ phía sau đi qua.
Mọi người đứng xung quanh cũng nhường đường, hai mắt của Hoàng Bích Thanh lúc này sáng rực lên, cô ta đắc ý liếc mắt khinh bỉ Trang Nại Nại rồi dùng tốc độ cực nhanh mà nói: “Tôi đã sớm nói với cô rồi, cô cứ chờ mà xem! Cô tên là Trang Nại Nại đúng không? Cô có biết trong số những người có thể tham dự buổi tiệc này có bao nhiêu người là danh môn quý tộc không? Bị đuổi ra ngoài thì chắc chắn về sau cô sẽ bị coi thành trò cười trong cái giới này! Ha ha, tôi nghĩ, sau này mọi người nhắc tới cô thì sẽ là ‘Trang Trò Cười’ đấy nhỉ?”
Trang Nại Nại không nghe cô ta, chỉ nhíu mày nhìn Quý Thần dẫn theo hai vệ sĩ đi tới trước mặt Hoàng Bích Thanh.
“Cô Hoàng, mời cô theo chúng tôi rời khỏi đây!”
(*) Lĩnh lồng cơm = cơm tử tù = sắp chết.