Cô ta hận Trang Mỹ Đình lâu như vậy, kết quả là cô ta hận sai người.
Cô ta khiếp sợ nhìn Lý Ngọc Phượng, hóa ra cô ta chỉ là công cụ để người phụ nữ này leo lên.
Nếu như vậy thì cô ta dùng mọi cách đối phó với Trang Nại Nại là vì cái gì?
Cô ta muốn báo thù. Nhưng phải tìm ai để báo thù đây? Tìm ai chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cô ta?
Thấy vẻ mặt bàng hoàng của Mino, Lý Ngọc Phượng đoán được cô ta đang suy nghĩ gì. Vì vậy, bà ta bước lên nắm lấy tay cô ta lần nữa, “Mino, con hãy tin mẹ! Mino, mẹ là mẹ của con, sao mẹ hại con được? Mino, con ly hôn với ngài Tư cũng không sao. Toàn bộ nhà họ Cố này để lại cho con hết, được không? Con đừng như vậy nữa, con như vậy làm mẹ rất sợ hãi, Mino…”
Mino mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc Phượng, “Bây giờ con phải hận ai đây? Bây giờ con phải làm gì đây?”
Cuộc đời của cô ta, hình như trừ hận thù ra thì không còn gì khác nữa.
Vành mắt Lý Ngọc Phượng đỏ lên, lòng bà ta đau như dao cắt. Nhìn Mino hồn bay phách lạc, bà ta bèn bước tới ôm cô ta, “Mino, nếu con muốn hận một người thì hãy hận mẹ đi. Tất cả đều do mẹ không tốt. Nhiều năm qua, mẹ luôn sống trong cảm giác áy náy, cuộc sống giàu sang cơm no áo ấm cũng chẳng thể bù đắp được những đau đớn trong lòng mẹ. Mino, nếu con tức giận thì con cứ đánh mẹ đi. Con đừng như vậy mà Mino, mẹ yêu con lắm…”
Yêu cô ta…
E rằng người trước mắt này là người yêu thương cô ta nhất rồi. Sao cô ta có thể hận được?
Tại sao cuộc đời của cô ta lại thất bại như thế này?
Ánh mắt mờ mịt của Mino dừng lên người Lý Ngọc Phượng. Tất cả cảm xúc như tìm được một chỗ phát tiết, cô ta đè vai Lý Ngọc Phượng xuống, đẩy bà ta ra, “Không phải, không phải, đây không phải là lỗi của mẹ.” Giọng điệu mang theo sự hận thù và hung ác nói, “Tất cả đều là lỗi của Trang Mỹ Đình. Năm đó, nếu bà ta chủ động rời khỏi Cố Đức Thọ thì mẹ cũng sẽ không nghĩ tới cách này.”
Nhiều năm trôi qua, Lý Ngọc Phượng phải chịu đựng đủ loại cảm giác tự trách, áy náy, hận thù, nó khiến bà ta gần như không chịu nổi nữa. Vì vậy, bà ta dời hết tất cả hận thù lên người Trang Mỹ Đình. Lúc này, nghe lời Mino nói, bà ta lập tức gật đầu hùa theo, “Con nói đúng! Tất cả đều là lỗi của Trang Mỹ Đình! Có điều, bây giờ bà ta đã chết, chúng ta chỉ có thể đối phó Trang Nại Nại mà thôi.”
“Đúng! Đúng! Đúng!” Mino giống như phát điên, “Phải đối phó Trang Nại Nại, phải để nó thê thảm giống như con. Không đúng, phải để nó thê thảm hơn cả con mới được!”
Lý Ngọc Phượng thấy trong mắt Mino bắt đầu có chút cảm xúc thì yên lòng. Bà ta thật sự sợ Mino không gượng dậy nổi, sau đó sẽ không còn muốn sống nữa.
Lý Ngọc Phượng lại tiếp tục: “Mino, ngày mai con đến doanh nghiệp Cố Thị làm việc đi. Cố Thị chuyên về thời trang, sớm muốn gì cũng giao Cố Thị cho con, nên con đi nhận trước, được không?”
Mino gật đầu, nhưng đột nhiên thấy được gì đó mà ngẩng phắt đầu lên.
Cố Tinh San đang khiếp sợ đứng ở cửa.