Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 814: Chương 814: Chính đình, rốt cuộc anh đang che giấu cái gì? (10)




Gái bán thân?

Trang Nại Nại nhíu mày.

Cô vốn không muốn nói chuyện cùng Tiêu Thái Bạch nữa, nhưng cô ta càng nói càng quá đáng, còn tăng lên tới mức độ chỉ trích cô.

Trình Tư Triết nghiêm giọng nói: “Tiêu Thái Bạch, cô hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói!”

Dáng dấp Trình Tư Triết dễ nhìn, trên người cũng có khí thế, nên lời anh ta vừa nói lập tức áp đảo những người xung quanh, không ai dám nói lời nào.

Tiêu Thái Bạch lại mỉm cười, không coi lời Trình Tư Triết ra gì: “Cô ta nói với anh cô ta không phải gái bán thân sao? Đã không phải là gái bán thân, vậy cũng chỉ có tiểu thư danh viện thật sự mới được vào đây. Nếu cô gái này là danh viện thật sự, thì...” Nói tới đây, Tiêu Thái Bạch đột nhiên nhìn về phía Trang Nại Nại, “Tôi muốn đánh cược với cô, cô thấy sao?”

Trang Nại Nại sửng sốt, người này nói câu trước câu sau không liên quan gì nhau, làm cô không hiểu gì cả.

Tiêu Thái Bạch tiếp tục: “Mọi người đều là danh viện, vậy cứ dựa theo luật của danh viện mà đánh cược, không bằng chúng ta…”

*Danh viện: từ chỉ những cô con gái nhà quyền quý, tương đương với tiểu thư.

“Tiêu Thái Bạch!!!”

Giọng điệu của Trình Tư Triết mang theo sự nghiêm nghị trước nay chưa từng có, làm Tiêu Thái Bạch hơi sững lại, sau đó cô ta lạnh giọng nói: “Làm sao? Anh đau lòng cho cô gái này à? Tôi chỉ đùa với cô ta một chút thôi mà, tất cả mọi người đều đùa với nhau như vậy, có gì đâu mà ngại.”

Trình Tư Triết đang định cảnh cáo, Tiêu Thái Bạch đã nói trước, “Anh sao vậy? Ánh mắt của anh xưa nay cao lắm mà, nếu đã chọn cô ta làm bạn gái thì cô ta phải giỏi một cái gì đó chứ? Chẳng lẽ lần này anh nhìn lầm?”

Chỉ một câu đã dồn Trình Tư Triết và Trang Nại Nại đến đường cùng.

Nếu Trang Nại Nại không đồng ý đánh cược thì có nghĩa là Trình Tư Triết không có mắt. Mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng về sau còn ai dám làm bạn gái của anh ta nữa?

Còn Trang Nại Nại thì sao?

Sẽ bị mọi người ngầm thừa nhận kém hơn một bậc.

Tiêu Thái Bạch vênh váo nhìn Trình Tư Triết, “Ngay cả mắt nhìn người anh cũng không có, còn đòi cái gì mà tự tạo dựng sự nghiệp? Em thấy anh nên chịu thua, về nhà kế thừa gia nghiệp thì tốt hơn đấy.”

Vừa nghe Tiêu Thái Bạch nói vậy, Trình Tư Triết liền cảnh cáo cô ta: “Tiêu Thái Bạch, đây là hai chuyện khác nhau. Nếu cô còn càn quấy nữa thì đừng trách tôi không khách khí với cô!”

“Hai chuyện khác nhau? Em không biết đây là hai chuyện khác nhau đấy. Một người muốn làm bạn với anh thì phải xứng với thân phận của anh. Nếu anh tìm cô ta làm bạn gái thì cô ta sẽ là thể diện của anh. Anh không có thể diện thì làm sao gây dựng sự nghiệp được?”

Tiêu Thái Bạch nói sắc bén tới mức Trình Tư Triết không biết phải phản bác như thế nào.

Tiêu Thái Bạch lại nhìn Trang Nại Nại, “Vị tiểu thư này, cô có dám so với tôi không?”

Có dám không?

Trên thế giới này, không có chuyện gì Trang Nại Nại không dám làm. Trình Tư Triết biết rõ thân phận của cô mà còn dẫn cô đến là vì muốn giúp cô. Lúc này, nếu cô thấy khó mà lui thì làm sao xứng đáng với lòng tốt của Trình Tư Triết?

“Cô muốn so cái gì?”

Tiêu Thái Bạch ngạc nhiên nhìn Trang Nại Nại, bỗng nở nụ cười, “Tôi còn tưởng rằng cô là người nhát gan, không ngờ còn biết nói chuyện nữa.”

Cô ta sờ cằm nói: “Hay là cô chọn một cái để so đi. Chúng ta cùng biểu diễn cho mọi người xem. Sau đó để mọi người bầu chọn, là cô biểu diễn hay hay là tôi biểu diễn hay. Nếu là tôi biểu diễn hay thì cô thua. Người thua phải quỳ gối dập đầu với người thắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.