Đến công ty, hai người dựa theo thói quen trước kia tách ra làm việc.
Trang Nại Nại vừa ra khỏi thang máy tầng 18 thì thấy tất cả nhân viên ở đây đều nhìn cô bằng ánh mắt “yêu thương” dạt dào.
Trang Nại Nại: “...”
Mấy ngày hôm trước, bọn họ còn nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ. Vậy mà hôm nay lại tình thương mến thương như vậy, cô có chút không tiếp thu nổi.
Cô đi tới chỗ làm việc, đi được nửa đường liền gặp Tô Mi đang đi hướng ngược lại. Cô ấy nhìn cô cười, “Trang Nại Nại, phòng làm việc của cô không phải ở đây!”
Lúc này Trang Nại Nại mới nhớ ra bây giờ cô đã là Phó phòng của phòng thiết kế thời trang. Nhờ Tô Mi dẫn đường, Trang Nại Nại đi tới phòng làm việc được chuẩn bị cho mình. Nhìn bảng tên thuộc về mình trước cửa phòng, cô đột nhiên có một loại cảm giác không thật. Ngẫm lại, lúc vừa tốt nghiệp cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ, sau đó tới Đế Hào hơn một tháng liền trở thành Phó phòng?
“Đàn em, chúc mừng em!” Tô Cẩm Huy đi tới.
Tô Mi nhìn Tô Cẩm Huy, rồi nhìn sang Trang Nại Nại, sau đó nheo nheo mắt cười, nói vài câu rồi đi.
Tô Cẩm Huy hỏi Trang Nại Nại, “Đàn em này, không mời anh vào phòng làm việc của em tham quan sao?”
Trang Nại Nại liền mở cửa phòng mời Tô Cẩm Huy vào, “Đàn anh, mời vào!”
Hai người đi vào, lúc này Trang Nại Nại mới quan sát được toàn bộ phòng làm việc của mình. Thiết bị lắp đặt trong phòng khá đơn giản, ánh sáng rất tốt, rộng khoảng 30m vuông, còn có một phòng nghỉ nhỏ.
Quả nhiên là xa hoa!
Trang Nại Nại không che giấu sự vui mừng của mình. Tô Cẩm Huy nhìn thấy liền nở nụ cười, “Vui lắm hả? Có nên mời anh ăn trưa không đây?”
Nói không vui là giả, con người ai chẳng có lòng cầu tiến, Trang Nại Nại cũng không ngoại lệ. Từ khi vào đây làm việc, cô đặt ra mục tiêu là được làm trong phòng thiết kế thời trang, cao hơn nữa là làm người đứng đầu phòng thiết kế thời trang. Bây giờ cô đã thực hiện được mong muốn. Có điều, sau khi ly hôn với Tư Chính Đình, không biết cô còn có thể tiếp tục làm việc tại Đế Hào nữa không?
Nghĩ tới đây, tâm trạng vui vẻ liều xìu xuống. Bất quá, cô vẫn gật đầu với Tô Cẩm Huy, “Đương nhiên là phải mời rồi!”
Nói xong, mới chợt nhớ ra mình bị viêm màng túi!
Tô Cẩm Huy dường như phát hiện ra tình trạng túng quẫn của cô. Anh cười nói, “Anh đùa đấy, là đàn anh, anh đâu thể để em mời được. Em có thể lên vị trí này là do năng lực của chính em. Cho nên đàn em Nại Nại cho anh một cơ hội được mời em ăn trưa, có được không?”
Trang Nại Nại biết Tô Cẩm Huy đang giúp cô nên cũng cười đáp, “Ok ạ, không thành vấn đề!”
Nói xong, cô lấy ly giấy rồi rót nước cho Tô Cẩm Huy. Sau đó tới bàn làm việc của mình mở máy tính lên. Cô đang kiểm tra xem máy tính đã cài đặt đầy đủ các phần mềm thiết kế chưa thì bỗng nghe Tô Cẩm Huy hỏi: “Nại Nại, mạo muội hỏi em một vấn đề. Em và ông chủ… đang hẹn hò sao?”