Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 537: Chương 537: Chúng tôi là vợ chồng (15)




Dám xem thường Nại Nại của anh?

Anh không lật menu mà đặt nó lên bàn, hỏi nhân viên phục vụ: “Nghe nói hôm nay có nấm Truffle trắng từ bên Italia chuyển tới, hiện còn không?”

Nhân viên phục vụ nghe anh hỏi thì ngẩn người, sau đó tỏ vẻ xin lỗi nói: “Thưa ngài, chỉ có khách VIP mới có thể ăn nấm Truffle trắng.”

Sắc mặt Thạch Hạo Vũ hơi khó coi.

Khách VIP? Ý là bảo anh ta không có tư cách ăn?

Thạch Hạo Vũ vừa định nói lại thì bị Tiết Dung kéo tay. Anh ta quay đầu lại, liền thấy Tiết Dung sắc mặt tái nhợt nhìn Tư Chính Đình, cười gượng nói: “Chúng ta không có tư cách ăn, hay thôi đừng gọi nữa.”

Thấy Thạch Hạo Vũ không hiểu, Tiết Dung bèn nhỏ giọng nói với anh ta: “Nấm Truffle trắng được vận chuyển từ Italia, giá thị trường là một kg tầm hai trăm nghìn NDT đấy.”

Một câu nói làm sắc mặt Thạch Hạo Vũ tái nhợt trong nháy mắt. Anh ta vội phụ họa nói: “Đúng, đúng vậy, chúng ta không có tư cách ăn thì thôi, chúng ta...”

Tư Chính Đình lấy thẻ VIP trong túi ra đưa cho nhân viên phục vụ, “Mỗi người một phần nấm Truffle trắng, tính tiền cho anh Thạch đây.”

Nhân viên phục vụ sửng sốt, định nói gì đó nhưng lại bị khí thế của Tư Chính Đình dọa sợ, đành phải gật đầu đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, nhân viên phục vụ mới ý thức được mình đã làm cái gì. Nhưng đã hứa với khách rồi thì phải làm, cô ta tìm một nhân viên phục vụ làm lâu năm hỏi: “Chị Vương, đây là thẻ VIP khách đưa cho em, nhưng em chưa từng thấy thẻ này, làm sao bây giờ?”

Chị Vương nhìn một cái, sắc mặt liền thay đổi trong nháy mắt, vừa cầm thẻ vừa chạy ra ngoài, “Chị đi tìm quản lý, em chú ý phục vụ khách trong phòng đó cho tốt. Còn nữa, đến nhà bếp nói giữ lại tất cả nấm Truffle trắng ngày hôm nay.”

Nhân viên phục vụ chẳng hiểu ra làm sao, chỉ đành gật đầu.

***

Bên trong phòng bao.

Sắc mặt Tiết Dung tái nhợt. Tuy cô ta chưa ăn nấm Truffle trắng ở đây nhưng cô ta đã cùng ba mình ăn một lần rồi.

Nấm Truffle trắng rất ngon, nhưng…

Nếu mỗi người ở đây đều ăn một phần nấm Truffle trắng, vậy thì ít nhất là cần 5kg nấm Truffle trắng, bét nhất cũng mất một triệu NDT.

Cô ta mở to mắt nhìn Tư Chính Đình, nuốt nước miếng nói: “Anh này… anh…”

Tư Chính Đình nhíu mày, “Không phải nói là chọn tùy ý sao?” Nói xong liền nhìn sang Trang Nại Nại.

Cô hiểu ý nói tiếp: “Tiết Dung, Thạch Hạo Vũ, chẳng lẽ hai người không mời nổi nấm Truffle trắng sao?”

Tiết Dung cắn răng, “Trang Nại Nại, cô…”

“Nếu thật sự không mời nổi thì thôi vậy.”

Thấy Trang Nại Nại khinh bỉ mình, đầu óc Tiết Dung liền nóng lên: “Tất nhiên là mời nổi rồi! Sao lại không mời nổi được chứ?”

Tiết Dung cũng không phải là người có tiền thật sự, cô ta cảm thấy lòng mình đang rỉ máu. Hơn nữa Tư Chính Đình đã gọi món rồi, cô ta đâu thể kêu nhân viên phục vụ rút lại được.

Thạch Hạo Vũ kéo tay áo cô ta, nhỏ giọng hỏi: “Mỗi người một phần nấm Truffle trắng là tốn bao nhiêu tiền?”

Tiết Dung mấp máy môi, nuốt nước miếng rồi nói, “Bét nhất là một triệu năm trăm nghìn NDT.”

Nghe con số này, hai chân Thạch Hạo Vũ mềm nhũn ra.

Một triệu năm trăm nghìn NDT?

Thu nhập tối đa mỗi năm của anh ta cũng chỉ có bốn năm trăm nghìn, mà Tiết Dung tiêu tiền như nước nên bây giờ anh ta cũng chỉ mới gửi ngân hàng có hai trăm nghìn.

Nghĩ tới đây, Thạch Hạo Vũ cặm hận nhìn Tư Chính Đình. Chắc chắn là Tư Chính Đình cố ý!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.