“Sức khỏe của Mộ Thanh không tốt, không dễ sinh con, cho nên ông nội cháu mới chọn vài người ưu tú trong mấy gia tộc nhỏ khác, định bồi dưỡng họ thành cánh tay đắc lực của Mộ Thanh. Mấy người bọn chú cũng ở lại nhà họ Tiêu, cùng Mộ Thanh lớn lên, bồi dưỡng tình cảm, sau khi lớn lên Mộ Thanh sẽ chọn một người trong bọn chú để kết hôn cùng.”
“Nhà họ Thôi bọn chú lúc đó vẫn chỉ là một xí nghiệp tầm thường đang gặp phải nguy cơ phá sản cho nên ba chú đưa chú qua. Ăn mặc ngủ nghỉ của chú đều ở nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu nuôi dạy bọn chú đến trưởng thành. Nhưng khi đó chú có chút phản nghịch, chỉ thích bắt nạt mẹ cháu thôi. Thấy bà ấy khóc là chú vui vẻ cho nên khi đó người Thanh Thanh ghét nhất là chú.”
Thôi Tinh Tước nói đến đây dường như có chút hoảng hốt, kí ức tựa hồ quay về khoảng thời gian hai mươi năm trước.
Ông hiểu chuyện muộn, thấy người khác chửi bới việc ở rể và nói rất khó nghe cho nên vẫn luôn kháng cự chuyện tiến đến với Tiêu Mộ Thanh, thế nên vẫn luôn làm mấy chuyện khiến cô chán ghét mình. Sau này, ông mới biết được những người cố ý nhắc chuyện ở rể trước mặt ông đều là do Tiêu Cốc Vân giật dây.
Mãi cho đến một ngày, tận mắt thấy có người tỏ tình với Tiêu Mộ Thanh ở trường, ông mới sinh cảm giác khẩn trương lo lắng. Khi đó ông mới hiểu được, thì ra ông đã yêu Tiêu Mộ Thanh mất rồi.
Lúc ông lấy hết dũng khí định tỏ tình với Tiêu Mộ Thanh thì lại nghe được rằng, trong cả đám “con rể” thì cô ấy ghét ông nhất, người khó có thể thành đôi với cô ấy nhất cũng là ông.
Sau đó dần dần ông đối xử với Tiêu Mộ Thanh tốt hơn, dần dần hiểu chuyện. Nhưng thời gian đó đám “con rể” bọn họ đều bị nhà họ Tiêu cho ra ngoài phát triển, cho nên cơ hội tiếp xúc với Tiêu Mộ Thanh ngày càng ít.
Mãi cho đến một ngày ông quay về nhà họ Tiêu, lại nghe Tiêu Cốc Vân nói Tiêu Mộ Thanh đã thích một người đàn ông ngoại lai. Ông phát điên lên, chạy đi tìm Cố Đức Thọ tẩn cho ông ta một trận.
Chẳng biết tại sao Tiêu Mộ Thanh lại biết chuyện này, cô ấy chạy tới nói với ông là cô ấy chán ghét ông, bảo ông đừng can thiệp đến cuộc sống của cô ấy nữa.
Sau đó, chú Tiêu không đồng ý chuyện của Tiêu Mộ Thanh và Cố Đức Thọ. Chuyện này khiến ông rất vui vẻ, ông lại bắt đầu hăng hái nghĩ xem phải thay đổi hình tượng của mình như nào, làm sao để thành một người thừa kế hợp cách để có thể được Tiêu Khải để ý đến.
Không ngờ, ngay trong lúc ông đang phấn đấu quên mình thì bà lại biến mất, giống như nước bốc lên thành không khí, cứ thế biến mất trong thế giới này.
Tiêu Cốc Vân nói Tiêu Mộ Thanh đã bỏ trốn cùng người đàn ông kia rồi, ông không tin, ông phát điên lên đi tìm thì phát hiện hai người họ gặp tai nạn giao thông.
Chính lúc đó, ông mới biết được mình đã yêu Tiêu Mộ Thanh đến nhường nào.
Sau đó, Tiêu Cốc Vân tới tìm ông, nói là nhà họ Tiêu hiện giờ chỉ có một mình bà ta là người thừa kế, yêu cầu ông kết hôn với bà ta.
Một khắc ấy, đã khiến ông hiểu ra Tiêu Cốc Vân đã làm những gì.
Ban đầu ông muốn rời khỏi nhà họ Tiêu, thế nhưng quỷ thần xui khiến thế nào mà ông lại nghĩ nếu Thanh Thanh còn sống thì chắc chắn sẽ không muốn Hoàng Gia Thịnh Thế rơi vào tay Tiêu Cốc Vân.
Huống hồ ông vẫn luôn cảm thấy Tiêu Cốc Vân có nhúng tay vào vụ tai nạn xe của Thanh Thanh.