“Ba nói sẽ dẫn cô đến đón con về mà! Ba nói cô thích con, sẽ không bỏ con! Nhưng cô không cần con nữa rồi, hu hu. Ba là một tên lừa gạt! Lừa gạt!”
Vừa hét xong, Tân Tân chạy vào trong trường.
Thi Cẩm Ngôn đứng tại chỗ một lát mới chạy theo Tân Tân. Không thấy Tân Tân trong lớp học, anh đi ra vườn tìm, cuối cùng thấy thằng bé ở dưới một gốc cây. Thằng bé ngồi trên bãi cỏ, tựa người vào gốc cây run run. Thi Cẩm Ngôn đi tới, nghe Tân Tân vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm: “Ba là một tên lừa gạt! Con muốn cô, con muốn cô làm mẹ con, hu hu. Con muốn cô, cô thích con nhất…”
Tiếng nức nở nho nhỏ của thằng bé làm lòng Thi Cẩm Ngôn thắt lại.
Anh mím môi, đi tới sau lưng Tân Tân, từ từ ngồi xuống, xoa đầu thằng bé, “Tân Tân.”
Tân Tân lắc đầu ra khỏi tay Thi Cẩm Ngôn, “Ba là một tên lừa gạt!”
Thi Cẩm Ngôn xoa đầu thằng bé lần nữa, “Tân Tân, con nghe ba giải thích...”
Tân Tân lại lắc đầu ra, không muốn nghe anh nói.
Trong lòng Thi Cẩm Ngôn bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận, trầm giọng gắt: “Tân Tân!”
Tân Tân hoảng sợ quay đầu nhìn Thi Cẩm Ngôn. Thấy anh đang trừng nó, Tân Tân rụt cổ, không dám khóc nữa.
Thi Cẩm Ngôn thấy dáng vẻ này của thằng bé thì lại xoa đầu nó. Một lát sau, anh mới nói: “Tân Tân, con nghe lời ba được không?”
Tân Tân cắn môi, cố chấp hỏi Thi Cẩm Ngôn: “Ba, cô đâu?”
Thi Cẩm Ngôn dừng một chút, “Sau này cô sẽ không sống cùng chúng ta nữa.”
Tân Tân mờ mịt hỏi: “Vì sao?”
Trong ánh mắt chờ đợi của thằng bé, Thi Cẩm Ngôn nói: “Bởi vì cô sắp kết hôn rồi.”
***
Lúc Trang Nại Nại về đến nhà, Tư Tĩnh Ngọc và Đinh Mộng Á đều ở nhà. Cô đưa thiệp cưới cho Đinh Mộng Á xem, bà vô cùng hài lòng, “Dùng kiểu thiệp này đi. Có điều, chúng ta đừng mời nhiều người quá.”
Đinh Mộng Á có tính cách phóng khoáng, cái gì cũng muốn đơn giản, nhưng bọn nhỏ không cho bà kết hôn qua loa mà phải tổ chức một hôn lễ đàng hoàng. Vì vậy, sau khi phản bác không thành công, bà liền đồng ý.
Trang Nại Nại cười híp mắt, “Mẹ muốn mời ai thì viết danh sách đi.”
Nói đến đây, trên mặt cô lộ vẻ buồn bã, “Con đã nói với chú Thôi chuyện mẹ kết hôn, không biết mẹ con có về dự không nữa.”
Tiêu Mộ Thanh bỏ nhà ra đi đã nửa năm rồi. Tuần nào bà cũng gửi ảnh chụp về nhà, nhưng không ai biết bệnh của bà như thế nào rồi, chỉ biết là bà còn sống mà thôi. Có điều, từ ảnh chụp có thể thấy được tinh thần bà rất thoải mái.
Người bạn thân từ nhỏ sắp kết hôn, bà có về dự hay không?
Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại thở dài.