Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1310: Chương 1310: Cô ấy là cả thế giới của tôi! (9)




Đinh Mộng Á đi rồi, Trang Nại Nại và Tư Tĩnh Ngọc tiếp tục bàn bạc các vấn đề chi tiết của hôn lễ. Gửi thiệp cưới xong là phải đến đảo Bali chuẩn bị mọi việc.

Mấy ngày nay, Hoàng Gia Thịnh Thế còn vài việc cần Trang Nại Nại xử lý, Tư Tĩnh Ngọc nói cô có thể đến đảo Bali trước hai ngày để lo mọi việc.

Tư Tĩnh Ngọc lái xe chạy trên đường phố Bắc Kinh. Ban đêm vô cùng náo nhiệt, xe cộ đông đúc, thậm chí thỉnh thoảng còn bị tắc đường. Trong đầu Tư Tĩnh Ngọc hiện lên hình ảnh Thi Cẩm Ngôn ở buổi họp báo. Trước mặt mọi người, anh phủ nhận mối quan hệ với Bạch Nguyệt và nhận tất cả trách nhiệm về mình. Khoảnh khắc đó, cô thấy được một mặt khác của anh mà cô chưa từng thấy.

Chẳng lẽ… Thi Cẩm Ngôn thật sự yêu cô?

Sau khi kết hôn, anh luôn lạnh nhạt với cô. Nếu anh không như vậy mà đối xử tốt với cô một chút thôi thì cô sẽ không chút do dự tin anh yêu cô.

Nhưng…

Mối quan hệ của bọn họ luôn lạnh như băng. Thậm chí, có khi mấy ngày liên tiếp anh không về nhà. Anh không muốn gặp cô, anh chán ghét cô như vậy, sao anh có thể yêu cô được?

Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?

Tư Tĩnh Ngọc nghĩ linh tinh trong đầu, nếu như cuộc sống sau hôn nhân vẫn được như lúc họ mới kết hôn, vậy thì chắc chắn cô sẽ tin là Thi Cẩm Ngôn có yêu cô.

Thời đại học, tuy cô yêu Thi Cẩm Ngôn, tuy cuối tuần bọn họ đều đi chơi, nhưng cô lại rất ít tiếp xúc với anh.

Sau khi kết hôn, trong quá trình tiếp xúc, cô cảm nhận được tình yêu của anh.

Nếu ngày đó anh không đột nhiên thay đổi thái độ, nếu anh không nói với cô câu đó…

Nghĩ đến tình huống lúc đó, cô lại cúi đầu xuống.

Lần đó, cô lấy hết can đảm hỏi anh có yêu cô không. Anh đã trả lời như thế nào?

Thôi bỏ đi, cô không thể đoán nổi suy nghĩ của anh.

Về đến biệt thự, cô mới phát hiện laptop mình hay dùng còn để bên căn hộ kia. Vì muốn tránh cả nhà Tân Tân nên cô đã không về đó nữa. Bây giờ đã tối rồi, chắc sẽ không gặp bọn họ, cô quyết định qua đó lấy laptop.

Tám giờ tối, gió đêm mát lạnh, nhiệt độ không còn nóng như ban ngày. Tư Tĩnh Ngọc lái xe vào hầm đỗ xe rồi lên tầng mười tám. Từ trong thang máy đi ra, hành lang tối đen, cô dậm chân mở đèn cảm ứng. Sau đó, cô lấy chìa khóa ra mở cửa. Khóe mắt chợt thấy gì đó, cô từ từ quay đầu liền thấy một vóc dáng nhỏ đang co mình ngủ.

Tư Tĩnh Ngọc hoảng sợ nhìn kỹ lại, rồi hô lên: “Tân Tân?”

Tân Tân mở mắt ra, dụi dụi mắt, đến khi thấy rõ Tư Tĩnh Ngọc liền nhào tới, “Cô ơi!”

Thằng bé ôm hai chân của Tư Tĩnh Ngọc, ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Cô làm mẹ của Tân Tân được không? Cô đừng kết hôn được không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.