Đám cổ đông ngồi bên dưới đều cười ồ lên.
Thôi Tinh Tước cau mày, “Các người không biết? Các người thì biết cái gì? Các người không biết Mộ Thanh xuất sắc đến mức nào! Có biết Ellen không? Mộ Thanh chính là Ellen!”
Ông vừa dứt lời, Tiêu Thái Bạch liền khiếp sợ hỏi Tiêu Cốc Vân.
“Mẹ, Ellen chẳng phải tên giả của mẹ sao?”
Tiêu Cốc Vân mím môi, thở dài.
Có cổ đông lập tức nhảy dựng lên, “Thôi Tinh Tước, đủ rồi đấy! Để tạo khí thế cho Tiêu Mộ Thanh mà ông cũng dám nói lời này! Mọi người đều biết Ellen là ai! Ông muốn cướp danh tiếng của Tiêu phu nhân cho Tiêu Mộ Thanh sao?”
Thôi Tinh Tước nhìn Tiêu Cốc Vân, “Vậy bà nói đi, rốt cuộc Ellen là ai? Chúng ta cùng lớn lên từ bé, có ai mà không biết rõ chuyện này chứ?”
Tiêu Cốc Vân nghe vậy liền nhìn Thôi Tinh Tước, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, một lúc sau mới cau mày nói: “Quản lý Thôi, anh nói Ellen là Mộ Thanh thì chính là em ấy. Nhưng bây giờ chúng ta đang thảo luận ai mới là tiểu thư nhà họ Tiêu! Không có bằng chứng xác thực thì sao có thể tùy tiện nhận người thân được? Anh nói khí chất của bọn họ giống nhau? Lúc Mino trở lại, anh cũng nói Mino giống Mộ Thanh mà! Chẳng phải lúc đó anh còn dốc sức ủng hộ cô ta sao? Bây giờ anh nói xem, rốt cuộc ai mới là Tiêu tiểu thư?”
Thôi Tinh Tước nghe thế thì cau mày, trong mắt hiện vẻ chán ghét, “Lúc trước tôi nhìn nhầm, bây giờ tôi thấy Trang Nại Nại giống Mộ Thanh hơn!”
“Anh cũng nói là giống hơn mà, trên thế giới này có rất nhiều người giống Mộ Thanh, chẳng lẽ ai cũng là con gái của em ấy sao? Em biết anh có tình cảm đặc biệt với Mộ Thanh, năm xưa anh cũng gần như sẽ ở bên em ấy rồi. Dù Mộ Thanh có bỏ đi với người khác thì anh vẫn thích em ấy, chịu đựng ở lại công ty này bao nhiêu năm như vậy cũng vì em ấy. Giờ Mộ Thanh đã qua đời, anh lại chuyển tình cảm đó lên người con gái em ấy, muốn giao công ty cho con gái em ấy. Nhưng Thôi Tinh Tước, anh có thể ngừng hành động theo cảm tính như thế không? Đầu tiên, chúng ta phải xác định người nhận thân không phải kẻ lừa bịp đã! Nếu không thì chẳng phải anh đã phụ lòng Mộ Thanh rồi sao?”
Lời của Tiêu Cốc Vân đầy hùng hồn, gạn đục khơi trong, khiến đám cổ đông gật đầu đồng tình. Bọn họ nhìn Thôi Tinh Tước lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Tiêu lão.
“Chủ tịch, ngài thấy thế nào?”
Lúc mọi người tranh chấp, Trang Nại Nại vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu lão. Ánh mắt ông nhìn Trang Nại Nại đầy thâm thúy, hoàn toàn không để lộ cho người khác biết suy nghĩ thật của ông.
Một lúc sau, Trang Nại Nại nghe Tiêu lão hỏi.
“Cô có bằng chứng gì?”
Nói như vậy là ông đã tin cô một nửa rồi.
Trang Nại Nại mím môi, lấy hai bức ảnh cũ trong túi ra, đưa cho Tiêu lão.
Lúc nhìn bức ảnh, trông ông vẫn bình tĩnh như lúc trước, nhưng bàn tay đưa ra nhận bức ảnh đã run run. Ông nhìn vào bức ảnh, cô gái trẻ tuổi trong bức ảnh đó cười rất xán lạn, ông cũng còn trẻ, trông rất nghiêm túc. Bức ảnh này khiến ông bỗng cảm thấy như vượt thời gian, trở về quá khứ.
Ông nhớ, ở trong trang viên, ông là người cha nghiêm khắc, vẫn quản lý Tiêu Mộ Thanh rất chặt, khiến con bé chưa từng dám thổ lộ suy nghĩ thật với ông. Nhưng không thể phủ nhận con bé lại là người thừa kế thích hợp nhất.